Danh mục

Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2

Số trang: 17      Loại file: pdf      Dung lượng: 149.52 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (17 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài….lặng thinh anh ngóng trông đã lâu”_tôi hát để dừng hẳn những suy nghĩ đang miên man trong đầu. - Giây phút hạnh phúc của tôi là khi cô im lặng, và dường như phút giây hạnh phúc đó quá ngắn ngủi…_chú ta chen vào. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô - Vì điều gì^^?! - Nhờ cô mà tôi đã tìm ra một định lí. - Sao cơ?! Chú nói thử xem nào.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2Chú chú...cô cô...và anh – em - phần 2Chap.2- “Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài….lặng thinh anh ngóng trông đãlâu”_tôi hát để dừng hẳn những suy nghĩ đang miên man trong đầu.- Giây phút hạnh phúc của tôi là khi cô im lặng, và dường như phút giây hạnh phúcđó quá ngắn ngủi…_chú ta chen vào. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô- Vì điều gì^^?!- Nhờ cô mà tôi đã tìm ra một định lí.- Sao cơ?! Chú nói thử xem nào.- Thì là….”những người hát không hay thường rất hay hát”_he he he. Và…- Và gì nữa?, tôi mong đợi vào một câu tốt lành hơn- Và nếu so với giọng của cô thì giọng tôi còn hay chán. Chú ta tự đắc.- Vớ vẩn quá đi. À! Chú muốn bị đạp ra khỏi xe phải không?_tôi nhẹ nhàng.- Này…quân tử động khẩu không động thủ- Còn tuỳ đối phương là ai. Như chú đây thì… . *tôi cười khiêu khích*- Khô cổ họng quá, chắc không nói được nữa rồi_chú ta chuyển đề tài.- Cũng thông minh đấy chứ! Tôi nói và biết chắc chú ta đang nghe và cười nữachứ, bậc thành tiếng luôn mà.Phùuuuu…cuối cùng cũng đến _Chùa Cầu_Di sản văn hoá thế giới đang hiện ratrước mặt.- Đây là Chùa Cầu_tôi giới thiệu bằng một giọng đầy tự hào^^- Ồ…!…. Cái này cô không nói tôi cũng biết_Chú ta đáp gọn lỏn.- Này này…chú nói với người giúp mình làm bài như thế đấy à. E hèm, có lẽ tôinên suy nghĩ lại về việc có nên giúp chú nữa hay không…, tôi đắc ý.- Cứ tự nhiên…nhưng xin cô nhớ cho là tôi chưa trả tiền sửa xe cho cô nhá_chú tanhấn mạnh và *nụ cười “ma lanh” đã xuất hiện trên khuôn mặt “ma tơ”(hì…đúngra là nai tơ)*. Từ từ mà suy nghĩ cho kĩ nhá!, chú ta nói tiếp rồi rảo bước đi bỏ lạimột con ngố đang há hốc mồm đứng như trời trồng.Ôi trời...lại bị chú ta làm tức điên người lên rồi. Thật chưa bao giờ tôi phải thốt ranhiều từ “ôi” như ngày hôm nay.- Ngạo mạn! .Tôi phán cho chú ta mấy từ đủ to để nghe rõ từng chữ một. Hứ!Chú ta đang đi thì quay đầu lại, giục:- Nhanh chân lên một chút được không?! Cô rùa thật đấy! Tôi thật sự thấy lo cho aisẽ lấy cô về làm vợ sau này_chú ta ra vẻ lo lắng, đăm chiêu.- Cảm ơn lòng tốt của chú, chú cứ tự lo cho bản thân đi đã. Tôi đáp trả bằng giọngkhông mấy thiện cảm nhưng chân cũng bước nhanh hơn.- He he he..có vẻ hiểu vấn đề rối đấy. Chú ta vừa nói vừa gật đầu lia lịa khi thấy tôiđi mỗi lúc một nhanh.- Hứ! Ai cần chú khen. Tôi nói như dỗi và khẽ cuối đầu xuống mỉm cười. Hì, congái mà…ai lại không thích khen cơ chứ.Thoắt một cái chú ta đã vào bên trong Chùa Cầu rồi, và tôi thì phải bước thậtnhanh để theo kịp chú ta, không thì chú ấy lại bảo tôi là rùa hay con ốc sên hoặc gìgì nữa cũng nên. Đi với mấy chú chân dài khổ thế đấy^^- Mau…lại đây nào. Chú ta gọi tôi và tay thì trỏ vào con khỉ ngồi ở đầu cầu.- Đây là con khỉ mà….- Tôi đâu bảo là con chó- Thế có chuyện gì với con khỉ này sao?- Cô lại đứng sát bên con khỉ xem, thế nào, thấy gì không?- Không.- Cô tệ thật, cô không thấy nó giống cô y đúc à?!. HA HA HA….- Chú..chú..chú_tôi tức đến không nói nổi lời nào- HA HA HA. Chú ta tiếp tục cười như thể chưa bao giờ được cười.Nhìn chú ta cười thoải mái thế làm tôi cùng cười theo, tạm cho câu nói đó là lờikhen, đang vui mà..- Làm vai trò của cô đi nào.- Gì?- Cô không nhớ tôi thuê cô làm gì à? Hướng dẫn viên đấy.- Đúng rồi. Suýt nữa tôi quên mất!- Mà cô chắc là mình biết rõ về Chùa Cầu chứ!- Đừng coi thường nhá. Chúng tôi đã học về lịch sử của Chùa Cầu từ hồi tiểu họccơ.- Thế cơ á. Tốt lắm, bắt đầu đi.- Vậy chú cũng chuẩn bị máy ghi âm đi. Tôi sắp nói đây.- Cái đó mà cần cô phải nhắc ư.- Tôi lo cho chú mà bảo thế à.- Được rồi, vậy cảm ơn cô nhé_giọng chú ta miễn cưỡng.Thẳng lưng, vuốt lại tóc, chỉnh chu vội trang phục…tôi “tuốt” lại bản thân mộtchút cho giống mấy chị hướng dẫn viên, sau đó bắt đầu vai trò của mình- E hèm…Hầu hết các cơ sở cổ kính của Hội An đều do người Hoa lập nhưng câycầu đặc biệt nổi tiếng ở Hội An là Chùa Cầu lại do người Nhật dựng nên. NgườiNhật tự dựng hay chính người Hoa thuê người Nhật làm? Đó là việc lịch sử còndấu hỏi. À….Uhm…..À….- Sao lắp bắp thế?_chú ta cười đầy ẩn ý. Theo giác quan thứ sáu của con gái mà nóithì đó là nụ cười chẳng có gì làm tốt lành.- Chú cũng phải để cho ngươì khác suy nghĩ chứ. Hay là tôi không làm nữa.- TIỀN SỬA XE_chú ta nhấn mạnh từng từ một như để nhắc khéo.- Biết rồi_tôi xụ mặt. Tiếp nè: Cầu gồm hai phần…à… phần cầu và phần chùa,*vừa nói tôi vưà đưa tay trỏ vào bên trong ra vẻ chuyên nghiệp còn chú ta thì chămchú dõi theo từng cử chỉ lời nói của tôi*. Đúng là một du khách ngoan_tôi nghĩthầm và vui trong bụng vì đây là lần đầu tiên có người chịu toàn tâm toàn ý lắngnghe tôi nói. Sao mà có lắm cái lần đầu tiên thế nhỉ.- Cô nói nhanh một chút đi. Sao cứ thừ người ra thế_chú ta giục.Vừa mới nghĩ tốt cho chú ta một tí mà bây giờ như thế đấy… . Đúng là giang sơndễ đổi bản tính nan di. Và rồi tôi nhanh chong tiếp tục phần việc của mình để chúta khỏi càu nhàu:- Cầu bằng ...

Tài liệu được xem nhiều: