Danh mục

Chung một nhịp đập

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 101.58 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

T.A - Bác sĩ Lâm, cháu xin lỗi vì sự vô phép này, nhưng hãy cho cháu ít thời gian! Cháu không thể chờ được. Người đàn ông ngước nhìn kẻ vừa phá cửa lao vào, với đôi mắt bất mãn dò xét, vụt chuyển sang thắc mắc khi thấy bộ dạng cuống cuồng của Đăng Tùng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chung một nhịp đập Chung một nhịp đập T.A - Bác sĩ Lâm, cháu xin lỗi vì sự vô phép này, nhưng hãy cho cháu ít thời gian! Cháu không thể chờ được.Người đàn ông ngước nhìn kẻ vừa phá cửa lao vào, với đôi mắt bất mãn dò xét, vụt chuyển sang thắc mắc khi thấy bộ dạng cuống cuồng của Đăng Tùng. Một chàngtrai nho nhã, trước cái chết cũng chỉ có biểu hiện bình thản, một bệnh nhân thư thái nhất mà ông từng gặp. Cái gì khiến cậu ta mất bình tĩnh đến thế. Xoay người nhìn bệnh nhân đối diện, ông trầm tĩnh nói: “Hãy làm theo những gì tôi hướng dẫn, tôi có việc, lần khám sau chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận vấn đề này! Tạm biệt!” Người đàn bà nói “vâng” rồi lùi lũi đi ra ngoài, và không quên đóng cửa lại. Tôi đứng bên một góc quan sát mọi cử chỉ của anh, lòng run rẩy sợ hãi. - Có việc gì? Cậu ngồi xuống nói chuyện được chứ? – Bác sĩ Lâm vẫn cái giọng đều đều, quay ra nhìn anh. Rồi quay sang tôi: “cô gái, cô cũng ngồi đi chứ!” Tôi không nói gì, nhìn ông gật đầu, nhanh ngồi vào một cái ghế gần nhất. Anh bước về phía chiếc ghế đối diện bác sĩ, ngồi xuống, rồi cất giọng:- Bác sĩ Lâm, bác đã điều trị lâu năm cho ba cháu, và cháu cũng được bác một tay khám chữa từ ngày đầu biết bệnh. Cháu biết rằng căn bệnh đã được mặc định, ba mẹ chết di chúc cũng chỉ muốn có hi vọng cho quả tim của cháu. Bác là ngườicháu kính trọng và cảm kích nhất. Cái chết đến, cháu không hề run sợ, khi biết căn bệnh này cháu đã ý thức được vận mệnh của mình. Chưa bao giờ cầu xin điều gì, dẫu cho có một điều ước cháu cũng không dám ước mình được sống, nhưng xin bác sĩ hãy cho cháu biết được không? Ánh mắt ngời sáng, chứa đầy hi vọng, đặt mọi tâm tư trong từng câu nói. Toàn bộkhuôn mặt anh trở nên tĩnh lặng, khóe môi thậm chí không dám nhếch lên, dõi theotừng cử chỉ của người đối diện. Hơi gai vì sự quan sát quá lì, vị bác sĩ nhíu mày, lộ vẻ đã hiểu:- Ta biết điều cậu muốn là gì. Như đã nói, ta không thể cho cậu biết, hãy lượng thứ cho ta, có những quy định cần được thực hiện.. Thôi nào, đừng nhìn ta như thế.Cậu nên vui vì mình đã được sống, cậu đã may mắn hơn cha mình và những ngườikhác. Quả tim quá phù hợp với cậu, cậu nên hài lòng tận hưởng cuộc sống quý giá khi dành lại nó sau cái chết hụt, thay vì cảm thấy mắc nợ. Người cho là tự nguyện và cậu cũng đã trả một cái giá xứng đáng để có nó..Người đối diện quá điềm tĩnh. Anh vươn tới phía trước, bám chặt hai tay ông, xiếtlại, đôi mắt truy đuổi thăng cấp, bờ môi rung chuyển nhịp nhàng, mang theo thanh âm có phần hung dữ mà chất chứa yêu thương: - Cuộc sống quả thật quý giá, cháu luôn hiểu. Cái chết cũng không có gì đáng sợ,cháu đã chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống. Nhưng khi cháu gặp lại cô ấy, khát vọngđược sống, muốn sống bùng cháy mạnh mẽ trong cơ thể cháu từng ngày. Cháu yêu cuộc sống này hơn lúc nào hết, có cô ấy như có cả thế giới. Người bác sĩ mỉm cười: “và giờ cậu đã được như ước nguyện, cậu đã sống, cô gáixinh đẹp này quả là may mắn, cậu đáng được hạnh phúc. Hãy quên hết mọi chuyện đi, coi như thượng đế ghé qua, mà không đòi hỏi cậu phải trả ơn. Quan trọng hơn cả là cậu được sống hạnh phúc bên người cậu yêu thương, những chuyện khác không cần bận tâm làm gì.”Nụ cười ấm áp của ông chuyển dịch sang tôi, tôi bất an nhìn anh, rồi mỉm cười đáplễ. Một bác sĩ tận tụy, một bệnh nhân lâu năm, họ gắn bó từ khi anh chào đời mang trong mình bệnh tim di truyền. Ca phẫu thuật đã thành công, sau khi xuất viện, như một mặc định, việc đầu tiên anh làm là đi gặp Tố Châm, đi tìm lại thế giới của anh!. Chớ chêu thay. Chị ấy đãchết! Anh gần như phát điên. Quá sốc! Tôi không thể tin nổi, lúc đó tôi không dám để ý đến suy nghĩ cá nhân, chỉ biết hướng theo anh. Cơn điên mau chóng đượckiềm chế lại, anh lao nhanh tới xe. Nếu chậm chân tôi đã bị anh bỏ lại và chúng tôi đã có mặt tại bệnh viện. Không hiểu anh sẽ làm gì đầu tiên, nhưng tôi biết chắc không thể nào lại quay về bệnh viện hỏi bác sĩ quả tim được cấy vào mình do aihiến. Đây không phải lúc trả ơn! Anh lao đi tìm mộ hoặc cái gì có thể liên hệ đượcvới chị ấy mới là anh chứ! Oh.. Trong đầu tôi vụt hiện lên một suy nghĩ, tôi không dám nghĩ tiếp nữa, hướng theo câu chuyện, đôi mắt quyết dán vào anh tới cùng. Không chịu nhượng bộ, bàn tay xiết chặt hơn, ép đối phương hướng theo mình, khiến ánh mắt bác sĩ Lâm không còn cương nghị như ban đầu. Anh cất giọng nghẹn ngào: “Cháu đã nghĩ mình sống như thế là quá đủ. Còn ước nguyện gì mà chưa đạt được. Nhưng bác sĩ ơi. Ở đời có cho có lại. Mình mang ơn người mà không báo đáp là một lỗi lớn, nhưng ngay cả danh tính cũng bỏ lơ thì tội lỗi nàykhông thể tha thứ. Bác không muốn cháu là kẻ vô ơn đó chứ? Cháu chỉ muốn biếtngười cho mình cuộc sống này là ai, có thể đến mộ thắp cho người ấy nén nhang hay thăm hỏi gia đình của ân nhân. Chỉ đơn thuần thế thôi.”Đôi mắt bác sĩ Lâm dưng dưng lệ, cảm kích: “Con trai, cậu không phải lo lắng thế,người chết là một cô nhi, cô ấy không có người thân nào cả, sẽ không có ai hỏi tội hay đòi cậu đền ơn đâu, cậu đừng lo.” Bàn tay anh buông lỏng, người bác sĩ được giải phóng thư thái hơn. Khuôn mặt anh lộ rõ sự hoảng sợ, bờ môi run lên, giọng yếu đi: “người đó là một cô gái sao? Một cô nhi ư?”- Ừ! Cậu biết thế là đủ rồi. Cô ấy chết quả là đáng tiếc, nhưng ít nhất cũng đã làm được việc có ý nghĩa. Mang tất cả những gì còn có thể sử dụng trên cơ thể hiến tặng cho y học. Cậu đã may mắn có được trái tim tốt nhất. Từng lời bác sĩ nói ra, lại thêm một cơn gió mạnh quật vào mặt anh. Người tôi cũng run lên lo sợ, bấu chặt tay vào thành ghế. Không khí trở nên ngột ngạt hơn,đôi mắt anh mờ ảo lạc trong cơn bão, 1 giây nhanh chóng biến t ...

Tài liệu được xem nhiều: