Danh mục

Chuỗi thời gian

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.44 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ông Xuyên ngả người nằm xuống ghế xích-đu. Tờ báo trong tay ông rớt xuống đất. Một làn gió hiếm hoi lọt qua bức tường rào cao không làm ông cảm thấy mát hơn. Ông đang bực. Ban sáng, ông đem một triệu đồng đến góp để trùng tu nhà thờ họ và xây mộ tổ. Ông gặp đúng lúc một thằng vào hàng con cháu cũng đang nộp tiền. Tay nó đang cầm một nắm bạc lẻ, mặt mũi còn lấm lem bùn đất. Nó vừa mới tát ao bán cá lấy tiền đóng góp. Nhìn xấp tiền mới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuỗi thời gian Chuỗi thời gian Trọng Bảo Ông Xuyên ngả người nằm xuống ghế xích-đu. Tờ báo trong tay ông rớt xuống đất. Một làn gió hiếm hoi lọt qua bức tường rào cao không làm ông cảm thấy mát hơn. Ông đang bực. Ban sáng, ông đem một triệu đồng đến góp để trùng tu nhà thờ họ và xây mộ tổ. Ông gặp đúng lúc một thằng vào hàng con cháu cũng đang nộp tiền. Tay nó đang cầm một nắm bạc lẻ, mặt mũicòn lấm lem bùn đất. Nó vừa mới tát ao bán cá lấy tiền đóng góp. Nhìn xấptiền mới cứng trên tay ông, nó nói bóng nói gió với một thằng khác: Tiềnkhông sạch đem mua vật liệu xây mộ tổ thì có mà sui cả họ!. Thằng kiabuông một câu lửng lơ: Thôi thì để đấy, sau lễ khánh thành cho đám thợ xâymột bữa rượu thịt chó cũng được!. Ông nghe mà uất. Không chấp trẻ connhưng ông cứ thấy sường sượng.Từ ngày về hưu ông Xuyên như người bị tách ra khỏi xã hội. Sự hẫng hụt, vôlo càng làm cho ông thấy bức bối. Cổ nhân có câu nhân vô thập toàn. Tuynhiên cuộc đời ông đến lúc này là tương đối chỉn chu, viên mãn. Thế nhưngsao ông vẫn cứ cảm thấy không vui. °°°Ông Xuyên còn nhớ những năm sáu mươi, trong cuốn sơ yếu lý lịch của mỗingười đều có một dòng ngày tham gia cách mạng. Cái dòng ấy thật quantrọng. Nó là cánh cửa cuộc đời. Nhiều người đã đi lên kể từ khi ghi ngày,tháng, năm vào cái dòng ấy. Với ông Xuyên, bắt đầu từ độ đặt bút viết vàodòng kê khai ấy đến lúc ký vào bảng lương cuối cùng tại chức là cả một chặngđường đời hơn bốn mươi năm. Ông thấy tự hào. Song sao chợt có một nỗibuồn thoáng qua, không sâu nhưng nó cứ quanh quất đâu đây. Thì ra cả đờisóng gió, gập ghềnh, đua tranh, bợ đỡ hay dìm dập thì cuối cùng cũng phải kếtthúc. Cái dòng trong sơ yếu lý lịch có tính chất mở đầu ấy chỉ dành cho mỗingười ghi một lần thôi.Ông Xuyên thấy hẫng hụt. Bởi về hưu tức là từ nay ông đã bước sang một thếgiới khác. Đó là thế giới ACC mà các cụ hưu trí vẫn thường nói đùa vớinhau. ACC tức là ăn-chờ-chết. Thật là kinh khủng và vô nghĩa quá. Chỉ cầnthoáng nghĩ đến điều đó, ông lại cảm thấy lạnh lưng, thảng thốt. Ông còn khoẻlắm. Chỉ bực mụ vợ quản lý chặt. Một lần, cô thư ký nhớ nghĩa cũ, tình xưanhắn tin vào điện thoại di động, mụ vợ xem được tịch thu mất máy và cảnhcáo: Về hưu rồi thì biết điều! Tôi bảo ăn là ăn, bảo ngủ là ngủ. Ngày còncông tác tôi thả cho mà nhông nhênh, đú đởn, giờ thì liệu hồn.Có người bảo ông nên viết hồi ký. Cuộc đời ông xem ra cũng đáng viết lắmchứ. Từ một người có thể nói là chân đất, mắt toét mà vươn lên làm đến chứcvụ ngang cấp thứ trưởng cũng thật nên viết. Nhưng ông chưa viết. Ông sợmình lại rơi vào cái chuỗi thời gian ba hồi nghiệt ngã của cuộc đời nhưngười ta thường khái quát về những người hưu trí. Ba hồi đó là: hồi ký, hồisức và hồi kèn. Hồi ký là ngồi tại nhà mà nghiền ngẫm, mà ghi chép lại cuộcđời mình rồi đem xuất bản cho người ta đọc. Tha hồ mà kể công, mà chiêmnghiệm, dạy đời, chẳng ai bắt bẻ được. Viết về mình ai chả kể lể công lao, kỳtích của bản thân, đùn đẩy trách nhiệm, thất bại cho người khác. Hồi kýthường là xung khắc, đối chọi nhau chan chát. Nhưng đã khối người về hưunhờ viết hồi ký mà thành danh hơn cả khi còn đang công tác. Hồi sức là khingắc ngoải ở bệnh viện (cứ nghĩ đến đã kinh). Một đời người tung hoànhngang dọc mà tới lúc phải dây rợ cắm chằng chịt khắp cơ thể, dẫn lưu, tiếpmáu, tiếp nước thì còn ra làm sao nữa. Vậy mà, khối người tiền của chất caonhư núi mà cũng chẳng hồi sức nổi. Còn hồi kèn thì là đoạn cuối, kết thúc ởngoài nghĩa địa. Tiếng kèn réo rắt đưa người ta vào cõi vĩnh hằng nhưng đếnnay cũng chả ai biết nơi đó có phải là chốn bồng lai tiên cảnh như vẫn đồn đạihay không.Cứ nghĩ đến cái chuỗi thời gian ba hồi, ông Xuyên lại giật mình thon thót.Ông buồn đến nẫu cả người. Ông cũng muốn tham gia với tổ thơ của các cụnghỉ hưu. Khi còn đương chức giám đốc một cơ sở kinh tế lớn nhất tỉnh suýtnữa ông đã trở thành nhà thơ, hội viên hội văn nghệ tỉnh hẳn hoi. ấy là mộtlần, hội văn nghệ tỉnh tổ chức cuộc thi thơ Mùa xuân đất mẹ tìm đến cácdoanh nghiệp xin tài trợ. Ông xuất luôn quỹ phúc lợi nhà máy ủng hộ hai chụctriệu đồng. Thế là đám văn sĩ kính nể ông, thi nhau viết bài lăng-xê. Nhà máyông tự dưng nổi lên như cồn, trở thành một điển hình tiên tiến của tỉnh, đượccấp trên để mắt, rót ngân sách đầu tư. Văn phòng giám đốc luôn có khách vănghé thăm. Mấy bài thơ kiểu con cóc ông viết từ thời còn chiến tranh đượcđám các nhà thơ nâng cấp lên đọc nghe cũng xuôi tai đáo để, rồi được đăngbáo, bình tại hội thảo, ngâm trong hội diễn nữa. Hứng khởi, ông vừa chỉ đạosản xuất vừa làm thơ. Một năm được bảy tám chục bài. Đám văn sĩ tỉnh nhậnthù lao mông má lại, chêm thêm vào những mây gió, buồn vui, khao khát,giận hờn thế là hoàn chỉnh xuất bản một tập thơ khá dày dặn. Ông chi tiền inluôn bảy trăm cuốn, biếu tặng hết lượt các quan chức, đối tác trong ngoài tỉnh.Ô ...

Tài liệu được xem nhiều: