Chuông gió leng keng....
Số trang: 11
Loại file: pdf
Dung lượng: 218.22 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hôm nay gió mùa về co thắt mùa xuân thành những cơn lạnh lẽo. Ai cũng bảo miền Bắc năm nay rét muộn và cũng bớt tái tê hơn năm ngoái. Vậy mà khi ngồi một mình im lặng nghe đêm vắng, thấy tiếng xe thồ vật liệu của người dân lao động đêm lăn đi một cách nặng nề mà thấy lòng sao lạnh thế
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuông gió leng keng....Chuông gió leng keng... Hôm nay gió mùa về co thắt mùa xuân thành những cơn lạnh lẽo. Aicũng bảo miền Bắc năm nay rét muộn và cũng bớt tái tê hơn năm ngoái.Vậy mà khi ngồi một mình im lặng nghe đêm vắng, thấy tiếng xe thồ vậtliệu của người dân lao động đêm lăn đi một cách nặng nề mà thấy lòngsao lạnh thế. Trên màn hình máy tính là hình ảnh bà cụ hơn tám mươituổi nằm co ro bên hè phố. Tôi nhìn bà, tuyệt nhiên không thể hiểu đượcmười người con bà từng mang nặng đẻ đau tại sao lại có thể ngủ yêngiấc qua những đêm dài như thế? Khi tôi quyết định trùm chăn, kéo giấcngủ về che đi một ngày dài với những suy nghĩ mệt nhoài. Thì ngoài kiađường phố vẫn trở mình thao thức với vô vàn nỗi cô đơn… Tôi tỉnh dậy bắt đầu ngày mới bằng bản nhạc của Phú Quang. Giaiđiệu sâu lắng, da diết của bài hát gợi cho tôi nhiều hoài niệm “Có mộtngày anh không yêu em, anh trở về nơi xa với chiếc áo em chưa từngthấy. Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác. Những nỗibuồn của mùa mưa khác. Những buồn vui em không thấy bao giờ…” Tôimở cửa sổ, cho đợt gió lạnh ùa vào khua chiếc chuông gió leng keng, vavào nhau những âm thanh rộn rã. Thế nhưng nó không làm con tim tôivui được dù chỉ là chút xíu. Cái lạnh khiến tôi nhớ một vòng tay từngnhiều lần òa đến ôm tôi từ phía sau, hôn lên mái tóc tôi còn ngái ngủ. Nụcười của người ấy mang tôi lướt qua những mùa đông dài ấm áp. Buồnthay, khi người ta yêu nhau, người ta có thể vịn vào nhiều lí do để cùngtồn tại bên nhau. Nhưng khi người ta đã hết yêu thì chẳng cần một lí donào cũng có thể tan biến đi như cơn gió. Tôi đang học cách chừa chỗ chosự đổi thay để tránh được những tổn thương sâu sắc mà cuộc đời manglại. Bạn biết đấy, điều đó chẳng dễ dàng gì… Tôi tự pha cho mình một tách cafe sữa, ngồi đọc vài ba trang sáchnhưng không thể nhập tâm. Cuộc sống ồn ã ngoài kia cuốn hút tôi hơn.Dù tôi không muốn hòa vào dòng chảy vội vã ấy nhưng tôi thích ngắmnhìn và chiêm nghiệm. Mỗi một khuân mặt người mang một số phận.Tôi liệu có gặp ai trong những số phận được gắn kết chằng chịt bằng vôvàn mối quan hệ ngoài kia? Ai đang mang nỗi buồn giống tôi, nhữngtrăn trở, hoang mang của một trái tim nhỏ bé? Ai rồi sẽ hạnh phúc? Aikhổ đau? Ai đi về miền cực lạc? Ai ở lại trần gian chịu bao nỗi đọa đầy?Tự nhiên sao mắt tôi cay, ly cafe sữa vì thế mà đắng ngắt. Người chị ở cùng đã trở về phòng sau ba ngày lặn mất tăm khôngdấu vết. Chị tránh ánh nhìn dò hỏi của tôi bằng một nụ cười, cười mànghe buồn như mếu. Chị bảo: -Ngoài đường lạnh quá. Có nước nóng trong phích không em. Phacho chị một tách cafe đi! Trong lúc đợi tôi pha cafe, chị giấu tay trong chiếc áo bông to sụmàu trắng muốt. Đôi chân chị chắc hẳn đã sưng tấy và nhức buốt vì bệnhkhớp giờ được chị ủ ấm bằng đôi dép bông hình sói xám. Chị kể nhữngcâu chuyện không đầu không cuối bằng cái giọng run lập cập vì rét. Chịcười rả lả như thể chưa có những ngày đi hoang, chưa có thất bại. Nhưthể chưa từng thấy mùa đông rất lạnh, lạnh đến mức chị không chịuđược cái cảm giác đi ngoài đường nhìn những đôi trai gái bên nhau. Nênmới trở về trốn trong căn phòng nhỏ này. Tôi nhìn chị. Thương quá.Muốn bảo chị thôi không cần đeo mặt nạ. Muốn khóc thì cứ khóc đi bởicứ kìm nén như thế mãi rồi sẽ quên luôn việc thành thật với lòng mình.Nhưng chợt nhận ra mình đôi khi cũng vậy. Cô đơn và che đậy. Đau khổvà giả vờ hạnh phúc. Ngày nào cũng thừa mứa những nụ cười đầu môi.Cười cho thiên hạ vui và cười để lừa bịp chính mình. *** Tôi bắt đầu công việc quen thuộc là lướt web, đọc tin tức nóng hổibuổi sáng. Có lẽ đã qua cái tuổi nhí nhố, ham hố mấy cô chân dài nên tôichuyển mối quan tâm của mình đến các vấn đề xã hội. Mà cái thời buổinhiều biến động này, nó khiến con người ta không thể không quan tâmđược. Mỗi ngày có biết bao nhiêu tin nổi bật. Không mấy khi thấy thôngtin tốt đẹp, chỉ thấy những cái chết giăng mắc, ẩn náu ở khắp nơi. Tôithở dài khi đọc bản tin về chuyến xe khách bị rơi xuống vực lúc đang đổđèo cướp đi mười lăm sinh mệnh. Mười lăm con người ấy, chắc hẳn đãhẹn hò nhau từ kiếp trước nên kiếp này cùng đi trên một chuyến xe địnhmệnh. Số phận, bằng một cách nào đó đã dồn họ lại với nhau. Tôi cứgiật mình khi tự hỏi, liệu đến một ngày nào đó, vào một buổi sáng nàođó số phận cũng đánh thức tôi dậy và dồn tôi lên một chuyến xe tử thầnnào đó? Một cái chết không được báo trước. Chết ngay khi đang bắt đầumột hành trình sống mới. Có lẽ như đọc được suy nghĩ của tôi nên chị bảo: -Hãy tin là mỗi người đều có duyên số. Như thế việc sống chết sẽthấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi khẽ ngẩng lên hỏi chị: -Hôm nay là ngày bao nhiêu hả chị? -Một ngày đầu xuân. Đồ ngốc! -Và rất có thể hôm nay sẽ là ngày được sống cuối cùng? -Có thể. Nhưng có gì mà phải sợ chứ. Chị ngủ đây nhóc ạ. Và nếunhư không thấy chị tỉnh dậy thì cũng đừn ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuông gió leng keng....Chuông gió leng keng... Hôm nay gió mùa về co thắt mùa xuân thành những cơn lạnh lẽo. Aicũng bảo miền Bắc năm nay rét muộn và cũng bớt tái tê hơn năm ngoái.Vậy mà khi ngồi một mình im lặng nghe đêm vắng, thấy tiếng xe thồ vậtliệu của người dân lao động đêm lăn đi một cách nặng nề mà thấy lòngsao lạnh thế. Trên màn hình máy tính là hình ảnh bà cụ hơn tám mươituổi nằm co ro bên hè phố. Tôi nhìn bà, tuyệt nhiên không thể hiểu đượcmười người con bà từng mang nặng đẻ đau tại sao lại có thể ngủ yêngiấc qua những đêm dài như thế? Khi tôi quyết định trùm chăn, kéo giấcngủ về che đi một ngày dài với những suy nghĩ mệt nhoài. Thì ngoài kiađường phố vẫn trở mình thao thức với vô vàn nỗi cô đơn… Tôi tỉnh dậy bắt đầu ngày mới bằng bản nhạc của Phú Quang. Giaiđiệu sâu lắng, da diết của bài hát gợi cho tôi nhiều hoài niệm “Có mộtngày anh không yêu em, anh trở về nơi xa với chiếc áo em chưa từngthấy. Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác. Những nỗibuồn của mùa mưa khác. Những buồn vui em không thấy bao giờ…” Tôimở cửa sổ, cho đợt gió lạnh ùa vào khua chiếc chuông gió leng keng, vavào nhau những âm thanh rộn rã. Thế nhưng nó không làm con tim tôivui được dù chỉ là chút xíu. Cái lạnh khiến tôi nhớ một vòng tay từngnhiều lần òa đến ôm tôi từ phía sau, hôn lên mái tóc tôi còn ngái ngủ. Nụcười của người ấy mang tôi lướt qua những mùa đông dài ấm áp. Buồnthay, khi người ta yêu nhau, người ta có thể vịn vào nhiều lí do để cùngtồn tại bên nhau. Nhưng khi người ta đã hết yêu thì chẳng cần một lí donào cũng có thể tan biến đi như cơn gió. Tôi đang học cách chừa chỗ chosự đổi thay để tránh được những tổn thương sâu sắc mà cuộc đời manglại. Bạn biết đấy, điều đó chẳng dễ dàng gì… Tôi tự pha cho mình một tách cafe sữa, ngồi đọc vài ba trang sáchnhưng không thể nhập tâm. Cuộc sống ồn ã ngoài kia cuốn hút tôi hơn.Dù tôi không muốn hòa vào dòng chảy vội vã ấy nhưng tôi thích ngắmnhìn và chiêm nghiệm. Mỗi một khuân mặt người mang một số phận.Tôi liệu có gặp ai trong những số phận được gắn kết chằng chịt bằng vôvàn mối quan hệ ngoài kia? Ai đang mang nỗi buồn giống tôi, nhữngtrăn trở, hoang mang của một trái tim nhỏ bé? Ai rồi sẽ hạnh phúc? Aikhổ đau? Ai đi về miền cực lạc? Ai ở lại trần gian chịu bao nỗi đọa đầy?Tự nhiên sao mắt tôi cay, ly cafe sữa vì thế mà đắng ngắt. Người chị ở cùng đã trở về phòng sau ba ngày lặn mất tăm khôngdấu vết. Chị tránh ánh nhìn dò hỏi của tôi bằng một nụ cười, cười mànghe buồn như mếu. Chị bảo: -Ngoài đường lạnh quá. Có nước nóng trong phích không em. Phacho chị một tách cafe đi! Trong lúc đợi tôi pha cafe, chị giấu tay trong chiếc áo bông to sụmàu trắng muốt. Đôi chân chị chắc hẳn đã sưng tấy và nhức buốt vì bệnhkhớp giờ được chị ủ ấm bằng đôi dép bông hình sói xám. Chị kể nhữngcâu chuyện không đầu không cuối bằng cái giọng run lập cập vì rét. Chịcười rả lả như thể chưa có những ngày đi hoang, chưa có thất bại. Nhưthể chưa từng thấy mùa đông rất lạnh, lạnh đến mức chị không chịuđược cái cảm giác đi ngoài đường nhìn những đôi trai gái bên nhau. Nênmới trở về trốn trong căn phòng nhỏ này. Tôi nhìn chị. Thương quá.Muốn bảo chị thôi không cần đeo mặt nạ. Muốn khóc thì cứ khóc đi bởicứ kìm nén như thế mãi rồi sẽ quên luôn việc thành thật với lòng mình.Nhưng chợt nhận ra mình đôi khi cũng vậy. Cô đơn và che đậy. Đau khổvà giả vờ hạnh phúc. Ngày nào cũng thừa mứa những nụ cười đầu môi.Cười cho thiên hạ vui và cười để lừa bịp chính mình. *** Tôi bắt đầu công việc quen thuộc là lướt web, đọc tin tức nóng hổibuổi sáng. Có lẽ đã qua cái tuổi nhí nhố, ham hố mấy cô chân dài nên tôichuyển mối quan tâm của mình đến các vấn đề xã hội. Mà cái thời buổinhiều biến động này, nó khiến con người ta không thể không quan tâmđược. Mỗi ngày có biết bao nhiêu tin nổi bật. Không mấy khi thấy thôngtin tốt đẹp, chỉ thấy những cái chết giăng mắc, ẩn náu ở khắp nơi. Tôithở dài khi đọc bản tin về chuyến xe khách bị rơi xuống vực lúc đang đổđèo cướp đi mười lăm sinh mệnh. Mười lăm con người ấy, chắc hẳn đãhẹn hò nhau từ kiếp trước nên kiếp này cùng đi trên một chuyến xe địnhmệnh. Số phận, bằng một cách nào đó đã dồn họ lại với nhau. Tôi cứgiật mình khi tự hỏi, liệu đến một ngày nào đó, vào một buổi sáng nàođó số phận cũng đánh thức tôi dậy và dồn tôi lên một chuyến xe tử thầnnào đó? Một cái chết không được báo trước. Chết ngay khi đang bắt đầumột hành trình sống mới. Có lẽ như đọc được suy nghĩ của tôi nên chị bảo: -Hãy tin là mỗi người đều có duyên số. Như thế việc sống chết sẽthấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tôi khẽ ngẩng lên hỏi chị: -Hôm nay là ngày bao nhiêu hả chị? -Một ngày đầu xuân. Đồ ngốc! -Và rất có thể hôm nay sẽ là ngày được sống cuối cùng? -Có thể. Nhưng có gì mà phải sợ chứ. Chị ngủ đây nhóc ạ. Và nếunhư không thấy chị tỉnh dậy thì cũng đừn ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tiểu thuyết tình yêu tình thương gia đình truyện tình yêu sưu tầm truyện tình yêu tiểu thuyết giả tưởng truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
3 trang 177 0 0
-
158 trang 73 0 0
-
15 trang 67 0 0
-
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 59 0 0 -
219 trang 54 0 0
-
5 trang 46 0 0
-
3 trang 46 0 0
-
Đề thi giữa học kì 2 môn Ngữ văn lớp 6 năm 2022-2023 có đáp án - Trường THCS Phan Bội Châu, Hiệp Đức
11 trang 46 0 0 -
4 trang 45 0 0
-
6 trang 43 0 0