Danh mục

Chuyện Đời Tôi

Số trang: 251      Loại file: pdf      Dung lượng: 996.79 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 34,000 VND Tải xuống file đầy đủ (251 trang) 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Sơ lựơc về tôi đôi chút nhé, tôi tên thật là Trần Phạm Bảo Bình, sống với gia đình ông bà nội, ngoài nội thì còn có chú thím và cha mẹ, tôi có ngừoi anh trai và một cô em gái, anh tôi thì làm thủ kho bưu điện, còn em gái tôi hiện nay học lớp 7, còn tôi thì sau khi thi rớt tốt nghiệp ở lớp 9 thì nghĩ học hai năm, cũng tại chuyện tình yêu mà tôi ko thể nào tập trung học được cho nên thi rớt (tôi từ nhỏ tới giờ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Đời TôiChuyện Đời Tôi Trường Phi Bảo Chuyện Đời Tôi Tác giả: Trường Phi Bảo Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 07-December-2012Trang 1/251 http://motsach.infoChuyện Đời Tôi Trường Phi Bảo Phần 1 -Sơ lựơc về tôi đôi chút nhé, tôi tên thật là Trần Phạm Bảo Bình, sống với gia đình ông bà nội,ngoài nội thì còn có chú thím và cha mẹ, tôi có ngừoi anh trai và một cô em gái, anh tôi thì làmthủ kho bưu điện, còn em gái tôi hiện nay học lớp 7, còn tôi thì sau khi thi rớt tốt nghiệp ở lớp 9thì nghĩ học hai năm, cũng tại chuyện tình yêu mà tôi ko thể nào tập trung học được cho nên thirớt (tôi từ nhỏ tới giờ là một học sinh kém, ngoài môn văn ra thì hầu như tất cả các môn họckhác tôi đều tệ cả) cha mẹ rất muộn phiền về tôi, nhưng biêt làm sao hơn,bởi trong gia đình tôi,anh trai và em gái đều là những học sinh giỏi, anh trai tôi giỏi toán lắm, năm nào cũng đi thi họcsinh cấp thành phố, chỉ có tôi là lạc đàn, nên cả nhà đều gọi tôi là Vịt Con Xấu Xí.Mối tình đầu của tôi là một anh bạn thời trung học, một mối tình đơn phương thôi, tôi là vậy yêungừơi ta không bao giờ thổ lộ cả, chỉ biết âm thầm lén lút, anh bạn lúc bấy giờ trong lớp cũng đãđể ý tới một ngừơi, tôi biết chứ, mà ngừoi ấy cũng là một cô gái xinh đẹp, có điều hơi thiếuchiều cao, tụi bạn nữ chúng tôi thừơng trêu cô ấy bằng một biệt danh Công chúa Lùn, kể cũngdễ thương, nhưng rồi các bạn biết gì không? tôi vẫn âm thầm dành trọn tình cảm mình chongừoi ấy, nhiều lúc thấy họ vui vẽ bên nhau mà lòng tôi tan nát, kỳ thi tốt nghiệp ấy cả haingừơi họ đều đậu, chỉ có tôi là thi hỏng,buồn quá nghĩ học, bắt đầu tôi viết văn.Nói tới viết văn kể ra cũng là một cái duyên, đó là một buổi chiều thi vị, lòng còn vương vấnchuyện tình yêu, đang lúc buồn mà đọc tiểu thuyết thì cũng hay, thế là tôi đã đi thuê một bộtruyện tình cảm nhí nhảnh tuổi học trò,có tên là Cô Nàng Bướng Bỉnh, tôi đọc mà thấy tình cảmcủa nhân vật thật nên thơ, họ cũng giận hờn, cũng có thế giới nội tâm, cũng có vui buồn..., vàthế là tôi nãy ra ý định viết về tình yêu của tôi và anh bạn , từ ấy tôi trở thành ngừơi lậm tiểuthuyết và tôi cũng viết văn từ lúc ấy, nhưng khổ nỗi chẳng có câu chuyện nào có đoạn kếtDĩ nhiên sau một cuộc tình tôi đều ghi dấu lại là những bài thơ chan chứa, và có lẽ tôi bắt đầutập viết thơ cũng vì con người này (tôi sẽ kể cho các bạn nghe sau, tôi đến với thơ lại là một cáiduyên như thế naò?)Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau trên đường nhưng chỉ lướt qua như những người xa lạ,người ta thì vô tình như vậy đó, chứ lòng tôi thì dù có làm lơ nhưng ai biết sau sự thờ ơ đó là cảmột trời thương mến.Trở lại con đường học vấn, thì sau hai năm tôi ăn bám cha mẹ, tôi cũng có chút hổ thẹn vàkhông biết từ bao giờ tôi lại có ý nghĩ mình sinh ra để viết văn, và tôi đột nhiên có một quyếtdịnh Dĩ nhiên táo bạo cho mình Tôi Sẽ Trở Thành Nhà Văn cái ý nghĩ thật điên rồ, dĩ nhiêntôi đem ý định đó trình bày với cha mẹ thì tôi bị họ phản đối và bát bỏ, mẹ tôi ca cẩm:-Trong ba nghề Nhà Văn, Nhà Giáo, Nhà Báo, Ba nhà gộp lại nên căn nhà ngheò. Con lúc nàocũng văn với võ vẽ, văn chương thì làm sao mà nuôi nổi thân mình cơ chứ, cho ăn học đànghoàng thì không nghe, lại cứ tối ngày sống trên mây rồ khổ cuộc đời con nhé!Còn ba tôi thì chau mày lắc đầu:-Con nên thực tế chút đi mà khôn, đã ăn uống thì không đủ chất mà tối ngày thích suy nghĩ vớTrang 2/251 http://motsach.infoChuyện Đời Tôi Trường Phi Bảovẫn, đổ bệnh thì chỉ có hai thân già này lo chứ có thiên hạ naò tử tế mà giúp đỡ chứ!Nghe hai đấng sanh thành nói mà tôi đã bao nhiêu đêm trằn trọc, nhưng với bản tánh bướngbỉnh và cứng đầu của tôi một khi đã có quyết tâm thì không có chuyện gì không làm được. CụHồ vĩ dại của chúng ta cũng từng viết: (Không có việc gì khó, đào núi và lấp biển, quyết chí ắtlàm nên)Thế là tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn miên man với nhiều cảm xúc và dường như khi cầm cây viếtlên tay thì không hiểu sao bao nhiêu ý nghĩ cứ tràn ra như nước, bao nhiêu câu chuyện cứ biếntấu không ngừng, cuộc đời lại nảy sinh niềm vui, và mối tình đầu phút chốc đã được đưa vaò thìquá khứ (đưa vào quá khứ không có nghĩa là lãng quên, tôi vẫn nhớ đó chứ, chính vì nhớ nêntrong ngòi bút của tôi lạị thêm lần nữa nhắc về anh). Những câu truyện ngắn lần lượt ra đời,quyển đầu tiên tôi đề tựa là Cháy Lên Đi Lửa Tình Yêu, quyển kế thì Người Vợ Trẻ, kế nữaHoài Niệm Tuổi Mười Tám, tiếp tục Định Mệnh... Tôi viết rất nhiều, rất nhiều có quyển viết tớichương cuối, nhưng chỉ có quyển lại viết được nửa chừ ...

Tài liệu được xem nhiều: