Chuyện Kể Về Một Bài Thơ…
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 78.67 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hồi đó, đầu thập niên 60, phải đến năm thứ ba y khoa, chúng tôi mới được thực tập đỡ đẻ trên người. Mỗi sinh viên phải đỡ ít nhất 20 ca sinh thường, không có bệnh lý, trong đợt thực tập tại bệnh viện Từ Dũ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Kể Về Một Bài Thơ…Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu Tầm Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Hồi đó, đầu thập niên 60, phải đến năm thứ ba y khoa, chúng tôi mới được thực tập đỡ đẻ trênngười. Mỗi sinh viên phải đỡ ít nhất 20 ca sinh thường, không có bệnh lý, trong đợt thực tập tạibệnh viện Từ Dũ. Tối tối, chúng tôi túc trực ở phòng nhận bệnh để “bắt ca” với sự giúp đở củacác cô nữ hộ sinh có nhiều kinh nghiệm. Một hôm, đợi đã khuya, chưa bắt được ca nào, tôi đãhơi nản thì một cô nữ hộ sinh bỗng kêu: Có ca 4cm, ông thầy có nhận không này?. Thời đócác cô gọi chúng tôi là ông thầy thân mật dù chúng tôi chỉ là sinh viên y khoa. Ca 4cm là camà cổ tử cung đã nở gần trọn, sắp sanh. Tôi mừng quá, nhận lời ngay. Tôi đưa sản phụ lênphòng sanh, thăm khám, làm vệ sinh các thứ, theo dõi cơn co tử cung, ghi chép cẩn thận vàobệnh án rồi còn ngồi bên trò chuyện cho sản phụ quên đau. Tôi nghĩ đến mẹ mình, đến nhữnggiọt mồ hôi của biết bao bà mẹ chờ sanh khác. Đến gần sáng thì cơn đau đã rột. Lúng túngmột cách lành nghề, tôi cũng đã đỡ được ca đầu tiên mẹ tròn con vuông! Lòng lâng lâng tôi đẩyxe cho hai mẹ con về phòng, rồi viết bản phúc trình. Trời đã hửng sáng. Bên ngoài khung kínhcửa phòng sanh, Sài Gòn vẫn tấp nập và hừng hực không khí ngột ngạt những ngày tháng củanăm 1965. Đột nhiên, một cảm xúc dâng trào trong lòng, tôi viết liền một mạch ngay sau phầnbệnh án một bài thơ nhỏ:THƯ CHO BÉ SƠ SINHKhi em cất tiếng khóc chào đờiAnh đại diện đời chào em bằng nụ cườiLớn lên nhớ đừng hỏi tại sao có kẻ cười người khócTrong cùng một cảnh ngộ nghe em!Anh nhỏ vào mắt em thứ thuốc màu nâuNói là để ngừa đau mắtNgay lúc đó em đã không nhìn đời qua mắt thựcNhớ đừng hỏi vì sao đời tối đenTrang 1/3 http://motsach.infoChuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu TầmKhi anh cắt rún cho emAnh đã xin lỗi chân thành rồi đó nhéVì từ nay em đã phải cô đơnEm đã phải xa địa đàng lòng MẹEm là gái là trai anh chẳng quan tâmNhưng khi biết em thẹn thùngSẽ biết thế nào là nước mắt trong đêmKhi tình yêu tìm đến!Anh đã không quên buộc étiquette vào tay emEm được dán nhãn hiệu từ giây phút ấyNhớ đừng tự hỏi tôi là ai khi lớn khônCũng đừng ngạc nhiên sao đời nhiều nhãn hiệu!Khi em mở mắt ngỡ ngàng nhìn anhAnh cũng ngỡ ngàng nhìn em qua khung kính cửaMột ngày đã thức giấc vội vàng với hoang mangVới những danh từ đao to búa lớnĐể bịp lừa để đổ máu đó em...Thôi trân trọng chào emMời em nhập cuộcChúng mình cùng chungSố phậnCon người...(Bệnh Viện Từ Dũ, Saigon 1965)Sáng hôm sau, Giáo sư Minh đọc bản tường trình của tôi, gọi tôi vào rầy: Đỡ đẻ không lo đỡđẻ, lo làm thơ!. Tôi biết thầy không giận vì tuy rầy mà giọng thầy lại ấm áp. Mấy ngày sau,chẳng ngờ bài thơ viết vội trong đêm trực đó đã được phổ biến nhanh chóng trong giới sinh viênvà nữ hộ sinh. Ai đó đã viết bài thơ lên bảng. Bài thơ được đăng trên báo Tình thương – một tờbáo của sinh viên y khoa và in lại trong tập thơ Tình người của tôi năm 1967, do Thân TrọngMinh, người bạn cùng khoá, sau này là một bác sĩ tim mạch có tiếng kiêm hoạ sĩ trình bày bìa,với tranh của Cocteau. Bác sĩ Lương Phán cũng chọn đăng “Thư cho bé sơ sinh” vào một tạpchí y khoa do ông phụ trách thời đó, khoảng 1973. Điều thú vị là sau ngày Giải phóng, nhạc sĩTrang 2/3 http://motsach.info Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu Tầm Phạm Trọng Cầu đến thăm tôi, chỉ để tăng cho tác giả thơ bài hát Thư cho bé sơ sinh do anh phổ nhạc từ trong nhà tù nhờ đọc được cuốn tạp chí y học của Bác sĩ Lương Phán. Trước đó, chúng tôi chưa hề quen nhau. Tôi chỉ biết anh với những bài nỗi tiếng Trường làng tôi và Muà thu không trở lại... Chuyện chẳng có gì đáng kể nếu mới đây tôi không có dịp làm việc với ba vị bác sĩ, là giáo viên của Trường trung học y tế tỉnh Phú Thọ lần đầu tiên vào Tp. Hồ Chí Minh và miền Nam. Trong lúc chuyện trò, bác sĩ Phạm Hữu Trí, Phó giám đốc Sở y tế Bà Rịa – Vũng Tàu tình cờ nhắc đến bài thơ Thư cho bé sơ sinh của tôi 35 năm về trước mà anh còn nhớ thì thầy Nguyễn Hồng Hải, một t ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện Kể Về Một Bài Thơ…Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu Tầm Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 17-October-2012Hồi đó, đầu thập niên 60, phải đến năm thứ ba y khoa, chúng tôi mới được thực tập đỡ đẻ trênngười. Mỗi sinh viên phải đỡ ít nhất 20 ca sinh thường, không có bệnh lý, trong đợt thực tập tạibệnh viện Từ Dũ. Tối tối, chúng tôi túc trực ở phòng nhận bệnh để “bắt ca” với sự giúp đở củacác cô nữ hộ sinh có nhiều kinh nghiệm. Một hôm, đợi đã khuya, chưa bắt được ca nào, tôi đãhơi nản thì một cô nữ hộ sinh bỗng kêu: Có ca 4cm, ông thầy có nhận không này?. Thời đócác cô gọi chúng tôi là ông thầy thân mật dù chúng tôi chỉ là sinh viên y khoa. Ca 4cm là camà cổ tử cung đã nở gần trọn, sắp sanh. Tôi mừng quá, nhận lời ngay. Tôi đưa sản phụ lênphòng sanh, thăm khám, làm vệ sinh các thứ, theo dõi cơn co tử cung, ghi chép cẩn thận vàobệnh án rồi còn ngồi bên trò chuyện cho sản phụ quên đau. Tôi nghĩ đến mẹ mình, đến nhữnggiọt mồ hôi của biết bao bà mẹ chờ sanh khác. Đến gần sáng thì cơn đau đã rột. Lúng túngmột cách lành nghề, tôi cũng đã đỡ được ca đầu tiên mẹ tròn con vuông! Lòng lâng lâng tôi đẩyxe cho hai mẹ con về phòng, rồi viết bản phúc trình. Trời đã hửng sáng. Bên ngoài khung kínhcửa phòng sanh, Sài Gòn vẫn tấp nập và hừng hực không khí ngột ngạt những ngày tháng củanăm 1965. Đột nhiên, một cảm xúc dâng trào trong lòng, tôi viết liền một mạch ngay sau phầnbệnh án một bài thơ nhỏ:THƯ CHO BÉ SƠ SINHKhi em cất tiếng khóc chào đờiAnh đại diện đời chào em bằng nụ cườiLớn lên nhớ đừng hỏi tại sao có kẻ cười người khócTrong cùng một cảnh ngộ nghe em!Anh nhỏ vào mắt em thứ thuốc màu nâuNói là để ngừa đau mắtNgay lúc đó em đã không nhìn đời qua mắt thựcNhớ đừng hỏi vì sao đời tối đenTrang 1/3 http://motsach.infoChuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu TầmKhi anh cắt rún cho emAnh đã xin lỗi chân thành rồi đó nhéVì từ nay em đã phải cô đơnEm đã phải xa địa đàng lòng MẹEm là gái là trai anh chẳng quan tâmNhưng khi biết em thẹn thùngSẽ biết thế nào là nước mắt trong đêmKhi tình yêu tìm đến!Anh đã không quên buộc étiquette vào tay emEm được dán nhãn hiệu từ giây phút ấyNhớ đừng tự hỏi tôi là ai khi lớn khônCũng đừng ngạc nhiên sao đời nhiều nhãn hiệu!Khi em mở mắt ngỡ ngàng nhìn anhAnh cũng ngỡ ngàng nhìn em qua khung kính cửaMột ngày đã thức giấc vội vàng với hoang mangVới những danh từ đao to búa lớnĐể bịp lừa để đổ máu đó em...Thôi trân trọng chào emMời em nhập cuộcChúng mình cùng chungSố phậnCon người...(Bệnh Viện Từ Dũ, Saigon 1965)Sáng hôm sau, Giáo sư Minh đọc bản tường trình của tôi, gọi tôi vào rầy: Đỡ đẻ không lo đỡđẻ, lo làm thơ!. Tôi biết thầy không giận vì tuy rầy mà giọng thầy lại ấm áp. Mấy ngày sau,chẳng ngờ bài thơ viết vội trong đêm trực đó đã được phổ biến nhanh chóng trong giới sinh viênvà nữ hộ sinh. Ai đó đã viết bài thơ lên bảng. Bài thơ được đăng trên báo Tình thương – một tờbáo của sinh viên y khoa và in lại trong tập thơ Tình người của tôi năm 1967, do Thân TrọngMinh, người bạn cùng khoá, sau này là một bác sĩ tim mạch có tiếng kiêm hoạ sĩ trình bày bìa,với tranh của Cocteau. Bác sĩ Lương Phán cũng chọn đăng “Thư cho bé sơ sinh” vào một tạpchí y khoa do ông phụ trách thời đó, khoảng 1973. Điều thú vị là sau ngày Giải phóng, nhạc sĩTrang 2/3 http://motsach.info Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… Sưu Tầm Phạm Trọng Cầu đến thăm tôi, chỉ để tăng cho tác giả thơ bài hát Thư cho bé sơ sinh do anh phổ nhạc từ trong nhà tù nhờ đọc được cuốn tạp chí y học của Bác sĩ Lương Phán. Trước đó, chúng tôi chưa hề quen nhau. Tôi chỉ biết anh với những bài nỗi tiếng Trường làng tôi và Muà thu không trở lại... Chuyện chẳng có gì đáng kể nếu mới đây tôi không có dịp làm việc với ba vị bác sĩ, là giáo viên của Trường trung học y tế tỉnh Phú Thọ lần đầu tiên vào Tp. Hồ Chí Minh và miền Nam. Trong lúc chuyện trò, bác sĩ Phạm Hữu Trí, Phó giám đốc Sở y tế Bà Rịa – Vũng Tàu tình cờ nhắc đến bài thơ Thư cho bé sơ sinh của tôi 35 năm về trước mà anh còn nhớ thì thầy Nguyễn Hồng Hải, một t ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Chuyện Kể Về Một Bài Thơ… truyện ngắn truyện Sáng khoa học xã hội thơ ca văn học Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 364 11 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 339 8 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 259 0 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 254 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 219 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 206 0 0 -
91 trang 179 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 164 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 148 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 135 0 0