Anh sẽ không để cô gái khúc cây của anh đi mất đâu. Sẽ là ở đây. Mãi mãi. Sáng Chủ nhật, kim ngắn chiếc đồng hồ cổ lỗ trên tường đã ì ạch nhích qua số 9. Cả khu phố nhỏ vẫn im lìm ngủ yên, chìm trong màn mưa dai dẳng suốt từ chiều hôm qua tới giờ vẫn chưa dứt.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện tình chiếc bánh khúc câyChuyện tình chiếc bánh khúc câyAnh sẽ không để cô gái khúc cây của anh đi mất đâu. Sẽ là ở đây. Mãi mãi.Sáng Chủ nhật, kim ngắn chiếc đồng hồ cổ lỗ trên tường đã ì ạch nhích qua số 9.Cả khu phố nhỏ vẫn im lìm ngủ yên, chìm trong màn mưa dai dẳng suốt từ chiềuhôm qua tới giờ vẫn chưa dứt. Vân tỉ mẩn lau từng chiếc tách sứ cho đến khi chúngsáng bóng, miệng huýt sao theo Fool’s Garden đang hát trên radio.“It’s a rainy day, a rainy dayBut I love it…”( Hôm nay là một ngày mưa, một ngày mưa đấyNhưng tôi mới yêu nó làm sao…)Những giọt mưa đầu tháng 12 nhỏ li ti theo gió hắt phủ kín những ô cửa kính. Chắcbên ngoài lạnh lắm, Vân khẽ rùng mình. Tiệm bánh nhỏ ấm sực, ngào ngạt hươngbơ sữa của mẻ bánh mới mà anh thợ chính vừa mang lên. Trời mưa quá, con béLinh lại đến muộn, chỉ có mình Vân lúi húi kéo bàn kéo ghế, lau tách đĩa, chờ đónnhững vị khách đầu tiên trong ngày.-Vân này, nhìn mặt em xanh quá, đêm qua lại thức phải không?- Chị Mai chủ cửahàng, sếp của nó, vừa xem lại sổ sách vừa ngước lên hỏi, giọng lo lắng.Vân chỉ cười trừ rồi khẽ gật đầu. Đúng là nó chẳng thể giấu chị Mai bất cứ điều gì.Dù bận rộn trăm công nghìn việc nhưng lúc nào chị cũng để ý đến nó và cái Linh,thân thiết như chị em gái trong nhà.-Sắp xếp rồi chiều nghỉ sớm đi em ạ. Trời mưa nên chắc khách cũng không đônglắm đâu. Đi đâu chơi một chút rồi về ngủ sớm, dạo này em lúc nào cũng ỉu xìu- chịnhìn nó ái ngại.Vân lại gật đầu. Nó có thể làm gì khác sao? Những lời chị nói đều đúng cả, chínhbản thân nó cũng đang muốn nghỉ ngơi, muốn làm gì đó để quên đi thực tại. Cáithời tiết này… Mưa cứ rả rich não nề suốt ngày đêm khiến nó đã buồn lại càngthêm sầu. Vân thở dài, không rõ chiếc tách nó đang cầm trong tay đã được lau đilau lại biết bao nhiêu lần.10 giờ hơn, lác đác có vài vị khách. Trời mưa thì lạnh thật đấy, ngại ra ngoài thậtđấy, nhưng cảm giác lái xe đi qua một con phố dài trong màn mưa, để rồi đượcchui mình vào một tiệm bánh ấm cúng ngập tràn những chiếc bánh nhỏ xinh bắtmắt, nhâm nhi những tách trà nóng nghi ngút khói, thực sự còn gì thích thú hơn.Con bé Linh cũng vừa kịp phóng xe tới, đã thay xong đồng phục, vừa thắt lại dâycủa chiếc tạp dề vừa hồ hởi trả lời những câu hỏi của bà khách quen. Vân nhìn nómà thấy ấm lòng, chỉ mấy tháng trước nó cũng vui tươi, cũng ríu rít cười nói nhưthế…Một chút gì đấy nhớ nhung... và trống rỗng.….6 giờ chiều.Vân mệt mỏi vứt chiếc túi xách vào một góc, nằm dài trên chiếc ghế dài màu vàngchanh. Hôm nay không quá vắng khách như chị Mai nghĩ, nhưng chị vẫn bảo nóvề. Nó đi đến cửa vẫn ngoái lại ngại ngần, chỉ có chị và con bé Linh gật đầu rối rít:-Cứ về đi, về đi. Hai người ở đây là đủ rồi.Vân khẽ mỉm cười. Từ cái ngày nó còn là đứa sinh viên năm nhất lớ ngớ, vì trótmê mẩn những chiếc bánh nhỏ xinh quyến rũ của chị Mai mà nài nỉ xin chị nhậnvào làm, không ngờ là nó đã gắn bó với tiệm bánh tí hon vẻn vẹn có bốn người đấyđến nay đã hai mùa đông qua. Chị Mai ngày trước đã ở Pháp đến hơn mười năm.Về Việt Nam, chồng chị không muốn vợ đi làm ở các cơ quan văn phòng, chị lạilàm bánh rất giỏi, thế là hai vợ chồng quyết định mở tiệm bánh nhỏ này. Không vìlợi nhuận, không vì đua tranh, chỉ vì đam mê dành cho bánh ngọt và mong muốnkhiến mọi người hạnh phúc, đơn giản thế thôi. Ngoài chị Mai là chủ, còn có anhThanh là thợ làm bánh chính, Vân và con bé Linh mới vào làm được vài tháng bánhàng và tư vấn cho khách. Bốn người cứ ngày ngày cần mẫn làm bánh, pha trà, lấynụ cười rạng rỡ, nét mặt sáng bừng, những câu chuyện vu vơ của khách hàng làmniềm vui. Giữa cái xã hội xô bồ, ồn ào và chen lấn, làm việc ở đây, Vân cảm thấythanh thản và được che chở. Thật giống với cái tên Fairy’s, tiệm bánh này như thểthuộc về một thế giới khác.Cạch.Tiếng cửa căn hộ bên cạnh đóng lại thật mạnh, kéo Vân ra khỏi những dòng suynghĩ mông lung. Nó khẽ nhỏm dậy, tò mò. Lần đầu tiên trong hai tháng nay, nó vềnhà đủ sớm, cùng giờ với người hàng xóm mới này. Vân sống ở một khu tập thểxây dựng từ sau những năm giải phóng, cũ kĩ lọt thỏm trong một đám những tòanhà cao tầng hào nhoáng. Khu nhà vẫn giữ vẹn nguyên cái không khí của thời baocấp, với những người hàng xóm niềm nở và quan tâm lẫn nhau. Nó ở căn hộ trongcùng tầng ba, cạnh một gia đình gồm vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ. Vân nằm ngủ ởphòng ngoài ngay sát ban công, đêm đêm thỉnh thoảng giật mình vì tiếng em békhóc, rồi lại vui vui khi nghe những câu nựng con của hai vợ chồng. Nhưng từ haitháng nay, căn hộ bên cạnh vắng lặng lạ thường. Đôi vợ chồng trẻ đã chuyển đi nơikhác, nhưng nó không rõ người mới dọn đến ở là ai. Nó làm ở tiệm bánh từ 9 giờsáng đến trưa, chiều đi học, tối lại quay lại tiệm bánh giúp đỡ dọn dẹp. Thời giancó thể thay đổi lung tung tùy lịch học, nhưng nhìn chung từ 9 giờ sáng đến 8 giờtối, chẳng lúc nào nó ở nhà. Người hàng xóm mới đến có vẻ đi làm và về nhà sớmhơn nó. Nếu không nhờ tiếng nhạc thi thoảng vang lên, ...