Chuyện tình của hoa sưa
Số trang: 8
Loại file: pdf
Dung lượng: 179.26 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
“Có một góc nhỏ giữa lòng thủ đô, mỗi năm một lần hoa về, để mưa hát khúc tình tự với cỏ cây, để nắng gió đi qua cũng dịu dàng để em đi qua ngày tháng vẫn chẳng thể nguôi thương nhớ anh…” Tôi nhớ, cách đây ba năm người yêu cô bạn tôi gửi vào máy nó một tin nhắn rất lãng mạn: “Tháng ba, hương hoa sữa vào tận cửa sổ phòng em, mang theo nỗi nhớ của anh. Xin cho tình đầu của đôi ta mãi tinh khôi như sắc trắng của hoa sữa…” ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện tình của hoa sưa Chuyện tình của hoa sưa“Có một góc nhỏ giữa lòng thủ đô, mỗi năm một lần hoa về, để mưa hát khúc tìnhtự với cỏ cây, để nắng gió đi qua cũng dịu dàng để em đi qua ngày tháng vẫn chẳngthể nguôi thương nhớ anh…”Tôi nhớ, cách đây ba năm người yêu cô bạn tôi gửi vào máy nó một tin nhắn rấtlãng mạn: “Tháng ba, hương hoa sữa vào tận cửa sổ phòng em, mang theo nỗi nhớcủa anh. Xin cho tình đầu của đôi ta mãi tinh khôi như sắc trắng của hoa sữa…”(Theo tôi đọc là như thế).Tin nhắn trên điện thoại, không có dấu. Tôi với cô bạn lăn ra cười, không hiểu anhchàng bói đâu ra hoa sữa vào tháng ba, nhắn tin chọc quê thì nhận được câu trả lời:“Dốt ạ, anh bảo hoa sưa chứ có phải hoa sữa đâu. Em lên dọc đường Thanh Niênmà xem. Hoa nở trắng muốt, rụng phủ kín cả lối đi”. Hai đứa nhà quê vội dắt xe đilên đường Thanh Niên để… mở rộng tầm mắt.Hôm đấy trời vừa mưa xong, dọc đường Thanh Niên rải đầy hoa trắng. Chỉ một làngió xuân nhẹ nhàng làm động thôi là ngàn đóa hoa tựa ngàn đôi cánh rơi rụng trênmặt đất. Chút nắng vàng rực rỡ ngoài kia cũng trở nên dịu dàng đến lạ khi bướcvào phố mùa hoa sưa. Tôi chợt thấy nao lòng với cảm giác thời gian như ngừng lại,cả đất trời còn mình ta với sắc trắng tinh khôi tắm đẫm tình ý của xuân tháng ba.Từ dạo đó tôi biết thêm một loài hoa đẹp giữa lòng thủ đô. Loài hoa mang cái tênđến lạ: hoa sưa. Một đôi người vì nhầm tưởng hay vì ý thích mà còn gọi nó là hoaxưa. Nhưng tôi vẫn thích cái tên “sưa” hơn. Hoa sưa nở và rụng chỉ trong mộttháng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả tán lá xanh um tùm bỗng bừng lên sắctrắng khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân tự hỏi: “Phải chăng đấttrời đã chọn lấy riêng một loài hoa này để thả xuống lòng thủ đô sắc xuân ngọtngào”. Cứ thế, đứng lặng… ngẩn ngơ…Chuyện tình của hoa sưaTôi thích nhất là vác chiếc máy ảnh cũ kỹ lang thang trên các con phố ngắm hoasưa và mơ mộng vẩn vơ. Trong những lần lang thang một mình như thế, tôi có thóiquen dừng chân bên gánh hàng rong của một bà cụ. Không hiểu sao cứ thấy máitóc bạc phơ của bà có một nét gì đấy đồng điệu với con phố, bờ tường cũ, gốc sưaphủ đầy hoa sau cơn mưa. Tất cả như một bức tranh theo trường phái cổ điển, gợinhắc đến một Hà Nội hoa mộng xưa cũ mà tôi – một đứa con gái tỉnh lẻ đã thấy rấtnhiều trong thơ văn và âm nhạc, khác xa Hà Nội ồn ào, bụi bặm bên ngoài tán hoasưa kia.Gánh hàng của bà cụ chỉ có ấm chè xanh, sữa đậu nành, nước giải khát và đôi bathức quà vặt. Thú thực ngoài món cóc dầm, xoài dầm thì tôi chả thấy có gì đặc biệtcả. Ít lâu, khi đã thành khách quen tôi mới đề nghị:- Con thích uống cà phê, bà có nước nóng. Hôm nào con mang ra, bà pha giúp connhé, con vẫn gửi tiền nước như thường.Bà cụ cười hiền lành:- Cứ đưa ra đây bà pha cho, tiền nong gì. Riêng cái khoản chi cho cóc dầm của concũng đủ giúp bà kiếm bao nhiêu tiền rồi.Tôi cười tít cả mắt lại. Sau hôm đó, mỗi lần đến tôi lại uống cà phê tự mang theo,gọi thêm một đĩa hoa quả dầm to tướng, ngồi vừa nhâm nhi cà phê, vừa ăn vừangắm phố. Về sau tôi còn gửi hẳn túi cà phê trong cái thúng lẫn lộn mấy thức quàvặt của bà cụ.Sang năm thứ hai, tôi gặp anh trên con đường hoa sưa, trong một ngày mưa lấtphất. Chúng tôi đi tản bộ ngược chiều nhau. Tôi mải mê chụp ảnh, không để ý, đếnkhi rửa cuộn phim mới biết anh có mặt trong một đôi bức hình. Trong ảnh, anhquay lưng lại với ống kính, đứng tư lự nhìn lên tán lá rất lâu. Tôi bỗng thấy mộtcảm giác gần gũi đến lạ. Sau hôm đấy chúng tôi còn chạm mặt nhau vài lần nữa,cũng trên con đường ấy, thong thả đi ngược chiều nhau. Không hiểu vô tình hayhữu ý mà chúng tôi bắt đầu gật đầu chào nhau mỗi lần đi qua. Tuy nhiên anhkhông bắt chuyện, tôi cũng chẳng chờ đợi điều đó. Đối với tôi, cái gật đầu chàotrong im lặng ấy thật… dễ chịu.Truyện ngắn tình yêu: Chuyện tình của hoa sưaTôi vốn là đứa biết ăn nói, bởi vậy rất hiếm người cho tôi cảm giác cuốn hút khi tròchuyện cùng. Đôi khi tôi cũng phát chán lên với cái vai trò nói chuyện của mình.Đấy là chưa kể lối bắt chuyện làm quen, tán tỉnh chán ngắt của mấy anh chàng. Họcứ nghĩ nói những lời hoa lá là ghi điểm hay sao ấy. Thế nên, cứ để yên mọi thứnhẹ nhàng thi vị như thế, còn hơn là một lần trò chuyện rồi chả còn gì để mơmộng.Có lẽ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là những người xa lạ đi qua nhau như thế, nếu không cómột lần tình cờ. Sau khi lang thang chán, tôi dừng chân ở gánh hàng rong của bà cụnhư thường lệ. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy anh ngồi đó với… cốc cà phê. Nhìnthấy tôi, bà cụ cười bảo với anh:- Đấy, cà phê của cô cháu gái này đấy.Anh nhìn tôi reo lên:- A, là… cô bé. Đúng là có duyên thật.Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, thầm nghĩ “Duyên gì chứ” – lại bắt đầu thói quengóc cạnh của mình. Tôi định lờ anh đi, như trước nay vẫn thế, nhưng phải nhanhchóng thừa nhận khả năng bắt chuyện của anh. Không phải những lời hoa mỹ, sáorỗng, rất thành thật, giản dị nhưng cũng rất tự tin. Lần đầu tiên cái tính đa ngh ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện tình của hoa sưa Chuyện tình của hoa sưa“Có một góc nhỏ giữa lòng thủ đô, mỗi năm một lần hoa về, để mưa hát khúc tìnhtự với cỏ cây, để nắng gió đi qua cũng dịu dàng để em đi qua ngày tháng vẫn chẳngthể nguôi thương nhớ anh…”Tôi nhớ, cách đây ba năm người yêu cô bạn tôi gửi vào máy nó một tin nhắn rấtlãng mạn: “Tháng ba, hương hoa sữa vào tận cửa sổ phòng em, mang theo nỗi nhớcủa anh. Xin cho tình đầu của đôi ta mãi tinh khôi như sắc trắng của hoa sữa…”(Theo tôi đọc là như thế).Tin nhắn trên điện thoại, không có dấu. Tôi với cô bạn lăn ra cười, không hiểu anhchàng bói đâu ra hoa sữa vào tháng ba, nhắn tin chọc quê thì nhận được câu trả lời:“Dốt ạ, anh bảo hoa sưa chứ có phải hoa sữa đâu. Em lên dọc đường Thanh Niênmà xem. Hoa nở trắng muốt, rụng phủ kín cả lối đi”. Hai đứa nhà quê vội dắt xe đilên đường Thanh Niên để… mở rộng tầm mắt.Hôm đấy trời vừa mưa xong, dọc đường Thanh Niên rải đầy hoa trắng. Chỉ một làngió xuân nhẹ nhàng làm động thôi là ngàn đóa hoa tựa ngàn đôi cánh rơi rụng trênmặt đất. Chút nắng vàng rực rỡ ngoài kia cũng trở nên dịu dàng đến lạ khi bướcvào phố mùa hoa sưa. Tôi chợt thấy nao lòng với cảm giác thời gian như ngừng lại,cả đất trời còn mình ta với sắc trắng tinh khôi tắm đẫm tình ý của xuân tháng ba.Từ dạo đó tôi biết thêm một loài hoa đẹp giữa lòng thủ đô. Loài hoa mang cái tênđến lạ: hoa sưa. Một đôi người vì nhầm tưởng hay vì ý thích mà còn gọi nó là hoaxưa. Nhưng tôi vẫn thích cái tên “sưa” hơn. Hoa sưa nở và rụng chỉ trong mộttháng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả tán lá xanh um tùm bỗng bừng lên sắctrắng khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân tự hỏi: “Phải chăng đấttrời đã chọn lấy riêng một loài hoa này để thả xuống lòng thủ đô sắc xuân ngọtngào”. Cứ thế, đứng lặng… ngẩn ngơ…Chuyện tình của hoa sưaTôi thích nhất là vác chiếc máy ảnh cũ kỹ lang thang trên các con phố ngắm hoasưa và mơ mộng vẩn vơ. Trong những lần lang thang một mình như thế, tôi có thóiquen dừng chân bên gánh hàng rong của một bà cụ. Không hiểu sao cứ thấy máitóc bạc phơ của bà có một nét gì đấy đồng điệu với con phố, bờ tường cũ, gốc sưaphủ đầy hoa sau cơn mưa. Tất cả như một bức tranh theo trường phái cổ điển, gợinhắc đến một Hà Nội hoa mộng xưa cũ mà tôi – một đứa con gái tỉnh lẻ đã thấy rấtnhiều trong thơ văn và âm nhạc, khác xa Hà Nội ồn ào, bụi bặm bên ngoài tán hoasưa kia.Gánh hàng của bà cụ chỉ có ấm chè xanh, sữa đậu nành, nước giải khát và đôi bathức quà vặt. Thú thực ngoài món cóc dầm, xoài dầm thì tôi chả thấy có gì đặc biệtcả. Ít lâu, khi đã thành khách quen tôi mới đề nghị:- Con thích uống cà phê, bà có nước nóng. Hôm nào con mang ra, bà pha giúp connhé, con vẫn gửi tiền nước như thường.Bà cụ cười hiền lành:- Cứ đưa ra đây bà pha cho, tiền nong gì. Riêng cái khoản chi cho cóc dầm của concũng đủ giúp bà kiếm bao nhiêu tiền rồi.Tôi cười tít cả mắt lại. Sau hôm đó, mỗi lần đến tôi lại uống cà phê tự mang theo,gọi thêm một đĩa hoa quả dầm to tướng, ngồi vừa nhâm nhi cà phê, vừa ăn vừangắm phố. Về sau tôi còn gửi hẳn túi cà phê trong cái thúng lẫn lộn mấy thức quàvặt của bà cụ.Sang năm thứ hai, tôi gặp anh trên con đường hoa sưa, trong một ngày mưa lấtphất. Chúng tôi đi tản bộ ngược chiều nhau. Tôi mải mê chụp ảnh, không để ý, đếnkhi rửa cuộn phim mới biết anh có mặt trong một đôi bức hình. Trong ảnh, anhquay lưng lại với ống kính, đứng tư lự nhìn lên tán lá rất lâu. Tôi bỗng thấy mộtcảm giác gần gũi đến lạ. Sau hôm đấy chúng tôi còn chạm mặt nhau vài lần nữa,cũng trên con đường ấy, thong thả đi ngược chiều nhau. Không hiểu vô tình hayhữu ý mà chúng tôi bắt đầu gật đầu chào nhau mỗi lần đi qua. Tuy nhiên anhkhông bắt chuyện, tôi cũng chẳng chờ đợi điều đó. Đối với tôi, cái gật đầu chàotrong im lặng ấy thật… dễ chịu.Truyện ngắn tình yêu: Chuyện tình của hoa sưaTôi vốn là đứa biết ăn nói, bởi vậy rất hiếm người cho tôi cảm giác cuốn hút khi tròchuyện cùng. Đôi khi tôi cũng phát chán lên với cái vai trò nói chuyện của mình.Đấy là chưa kể lối bắt chuyện làm quen, tán tỉnh chán ngắt của mấy anh chàng. Họcứ nghĩ nói những lời hoa lá là ghi điểm hay sao ấy. Thế nên, cứ để yên mọi thứnhẹ nhàng thi vị như thế, còn hơn là một lần trò chuyện rồi chả còn gì để mơmộng.Có lẽ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là những người xa lạ đi qua nhau như thế, nếu không cómột lần tình cờ. Sau khi lang thang chán, tôi dừng chân ở gánh hàng rong của bà cụnhư thường lệ. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy anh ngồi đó với… cốc cà phê. Nhìnthấy tôi, bà cụ cười bảo với anh:- Đấy, cà phê của cô cháu gái này đấy.Anh nhìn tôi reo lên:- A, là… cô bé. Đúng là có duyên thật.Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, thầm nghĩ “Duyên gì chứ” – lại bắt đầu thói quengóc cạnh của mình. Tôi định lờ anh đi, như trước nay vẫn thế, nhưng phải nhanhchóng thừa nhận khả năng bắt chuyện của anh. Không phải những lời hoa mỹ, sáorỗng, rất thành thật, giản dị nhưng cũng rất tự tin. Lần đầu tiên cái tính đa ngh ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Chuyện tình của hoa sưa tiểu thuyêt Việt Nam tủ truyện ngắn truyện ngắn tình yêu truyện ngắn lãng mạn câu chuyện cuộc sốngGợi ý tài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 430 13 0 -
Khóa luận tốt nghiệp Văn học: Nhân vật mang tính tự thuật trong tác phẩm của Nam Cao
85 trang 202 0 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 109 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 56 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 46 0 0 -
33 trang 41 0 0
-
234 trang 40 0 0
-
65 trang 38 0 0
-
108 trang 38 0 0