Qua đợt nóng bỏng người, tiết trời Hà Nội tự nhiên lại mát mẻ một cách dễ chịu. Ban trưa vẫn có nắng chói, nhưng tầm chiều tà tà thì lại có gió nhẹ, cũng có thể coi là trời đẹp. Miên Miên gửi xe xong, cầm sách vở đi lên lớp. Hôm nay là buổi học đầu tiên của cô.Trung tâm tiếng Nhật cô học nằm trong một ngõ trên đường Núi Trúc. Chỗ này là cô được Thiên Nhi mách cho, giá cả không đắt, mà chất lượng dạy học lại tốt....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện tình Hà Nội“Em sẽ mở lòng cho anh, dù chỉ là một khe cửa hẹp chứ?”Qua đợt nóng bỏng người, tiết trời Hà Nội tự nhiên lại mát mẻ một cách dễchịu. Ban trưa vẫn có nắng chói, nhưng tầm chiều tà tà thì lại có gió nhẹ, cũngcó thể coi là trời đẹp.Miên Miên gửi xe xong, cầm sách vở đi lên lớp. Hôm nay là buổi học đầu tiên củacô.Trung tâm tiếng Nhật cô học nằm trong một ngõ trên đường Núi Trúc. Chỗ này làcô được Thiên Nhi mách cho, giá cả không đắt, mà chất lượng dạy học lại tốt.Miên Miên đến sớm tìm phòng, tiện thể mua sách học luôn.“Ơ, em cũng học lớp này à? Tình cờ nhỉ! Chỗ này trống phải không, anh ngồi nhờở đây nhé!” – Nam Khanh nói với vẻ bất ngờ rất chi là giả tạo.Miên Miên cũng đành cười giả lả, trong đầu lại nghĩ “Tình cờ cái con khỉ!”. Hômvừa đi đăng kí học về, Nam Khanh hỏi han cô rất chi là quan tâm, lại còn đòi xemthử thẻ học xem có đẹp không, mà đã thế lại còn nhìn đi nhìn lại hai mặt, MiênMiên đã thấy lạ rồi! Hoá ra là nội gián. “Chết nhé, lát về xem em xử anh thế nào!”,Miên Miên nghĩ thầm.…Người bên cạnh cả buổi như bị chạm vào huyệt nói, không lúc nào ngớt miệngnhưng Miên Miên hầu như chẳng thèm quan tâm.Giờ ra chơi, anh mua nước cho cô. Cô cũng chỉ cười cảm ơn.Từ đầu đến cuối, vẫn nguyên si một kiểu cười, lạnh nhạt có, chán nản có, mà miễncưỡng cũng có. Dù sao thế vẫn còn tốt hơn là cô chẳng nhìn anh, anh tự an ủi mìnhnhư thế. * * *Hôm nay Miên Miên nghỉ học. Anh ngồi một mình một bàn, tự nhiên thấy buồnbuồn, ngồi nghĩ vẩn vơ.Có tiến triển gì không? Không. Đã lâu như vậy mà vẫn không có tiến triển gì, anhthật không biết phải làm gì nữa.Ông bà ta có câu, “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”. Thế mà anh đã mang cả xăng,cả dầu ra mà sử dụng, nhưng có ích gì không? Không. Ông bà ta nói sai rồi, ngườita còn phải xem rơm này là rơm gì, có thực là sẽ cháy được không!Chán nản, anh lấy điện thoại ra nhắn tin:“Sao em không đi học?”Một lát sau, tin nhắn đến: “Điện thoại hết pin.”“Điện thoại hết pin thì liên quan gì?”“Em không thích đi ra ngoài mà điện thoại không sử dụng được.”“Lần sau hết pin cứ đi học nhé, một mình anh học buồn lắm! Anh mang sẵn pin sạcđầy đủ cho là được chứ gì?”Sau đó, Miên Miên không nhắn lại nữa. * * *Một câu nói đơn giản như thế của Nam Khanh, tự nhiên lại khiến cô ngẩn người ramột lúc. Anh đối xử với cô thực tốt, rất tốt là đằng khác. Nhìn thấy cô toát mồ hôi,ngày hôm sau anh mang giấy ướt đi. Biết cô khát, anh mua nước. Thấy cô buồn,anh không ngừng nghĩ cách làm cô vui.Bản chất của một người, liệu có thay đổi được không? Nam Khanh vốn yêu thíchcon gái bừa bãi, có khi nào lại vì cô mà thay đổi không?Có lẽ cô không nên có cảm tình với Nam Khanh nhiều như bây giờ, sau tất cảnhững gì đã từng được nghe về anh!Con người đúng là ngu ngốc, biết sai mà cứ đâm đầu vào, là sao? Là sao? * * *“Chiều nay anh với Gió đi xem film, em đi không?” – Khả Nam hỏi cô.“Em không đi làm kì đà cản mũi đâu!” – Khả Nam và Gió cũng yêu nhau đượcmột thời gian rồi. Cô tự biết mà “tha” cho hai người một không gian riêng, khôngnhư hồi xưa, đi đâu hai ông bà này cũng kéo cô đi bằng được.“Không có!”“‘Không có’ của anh nghĩa là anh lại định gọi Nam Khanh đến rạp trước và vờ nhưđó là sự tình cờ thứ 1001 nhỉ?”“Thôi, em không thích đi thì thôi!” – Khả Nam cầm lấy áo khoác và vớ chùm chìakhoá đi trước.“Mà, đông năm nay lạnh lắm! Mở lòng ra đi! Đã có người sẵn sàng sưở ...