Ngồi trước mặt tôi là "cây đa, cây đề" trong làng nghệ thuật điêu khắc Việt Nam. Người đàn ông đó đã ngoài 70 tuổi, khuôn mặt như được tạc bằng đá thô nhám, nặng nề, mang đậm chất phong trần với mái tóc đã nhuộm muối tiêu. Nhưng khi tiếp xúc, thoắt chốc, tôi bị Anh chinh phục bởi sức sáng tạo, sự nhiệt tình, một vẻ hồn nhiên thơ trẻ, nhân hậu và tình yêu say đắm cái đẹp. Anh là Hoạ sỹ, nhà điêu khắc Phạm Ngọc Lâm- Người con của Thành phố Hoa phượng. Anh kể...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện về nhà điêu khắc Phạm Ngọc Lâm
Chuyện về nhà điêu khắc Phạm Ngọc Lâm
Ngồi trước mặt tôi là cây đa, cây đề trong làng nghệ thuật điêu khắc
Việt Nam. Người đàn ông đó đã ngoài 70 tuổi, khuôn mặt như được tạc
bằng đá thô nhám, nặng nề, mang đậm chất phong trần với mái tóc đã
nhuộm muối tiêu. Nhưng khi tiếp xúc, thoắt chốc, tôi bị Anh chinh phục
bởi sức sáng tạo, sự nhiệt tình, một vẻ hồn nhiên thơ trẻ, nhân hậu và
tình yêu say đắm cái đẹp. Anh là Hoạ sỹ, nhà điêu khắc Phạm Ngọc
Lâm- Người con của Thành phố Hoa phượng. Anh kể về dự định ấp ủ
bấy lâu, đó là ước nguyện truyền nghề điêu khắc cho các học trò
cưng là những trẻ tật nguyền, nạn nhân chất độc Da cam, trẻ lang
thang... với ý tưởng kêu gọi các nhà doanh nghiệp hảo tâm mở một
trường dạy vẽ, dạy nghề thủ công mỹ thuật cho các em tại Hải Phòng.
Nhà điêu khắc Phạm Ngọc Lâm (Ảnh: Võ Long)
Yêu đến... tham lam
Nói Phạm Ngọc Lâm tham lam bởi lẽ: con người ấy không bao giờ biết
ngừng nghỉ trước nghệ thuật. Anh sinh ra là con nhà nòi, nên điêu khắc
dường như là máu thịt và là phần không thể thiếu trong cuộc đời Anh.
Thời học phổ thông, Anh nổi tiếng là kẻ lập kỉ lục lưu ban trong
trường vì cứ học chữ một năm, Anh lại lóc cóc lên Hà Nội học nghề
điêu khắc một năm, năm sau quay lại học tiếp. Học vẽ và tập toạng gò
những tấm đồng từ thuở nhỏ. Anh đến với nghệ thuật như một thứ
duyên ngầm mà cho đến bây giờ Anh vẫn không khỏi tự hào về điều
đó.
Lỡ ước mơ đại học để vào quân đội, chàng trai mang trong mình ngọn
lửa của niềm đam mê hội hoạ và điêu khắc đã biến Tổng cục hậu cần
ngày ấy thành lớp học nghệ thuật. Và Ngọc Lâm nghiễm nhiên đã trở
thành thầy dạy lính. Thế là từ đó, ngoài nhiệm vụ hậu cần bộ đội lại có
những khoảng thời gian ngồi mày mò nặn, đúc, gò... dưới sự hướng dẫn
của thầy Lâm. Những sản phẩm của những nghệ sĩ không chuyên là
những bức tranh, bức tượng chân thực về cuộc sống, sinh hoạt của
chính các anh. Nó không lên tới đỉnh cao về kỹ xảo điêu khắc nhưng
nó có hồn, đẹp và trong sáng- Hoạ sĩ Bùi Quang Ánh đã ghi nhận xét
như vậy sau khi xem Triển lãm bộ đội hậu cần năm 1979.
Mấy tiếng đồng hồ ngồi trong căn nhà 3 tầng, nằm khiêm tốn trong con
ngõ nhỏ của Hải Phòng để nghe nhà điêu khắc Phạm Ngọc Lâm nhớ về
kỉ niệm. Cảm giác cứ muốn nghe mãi, nghe mãi...Kì lạ! Cái thời chiến
tranh loạn lạc và gian khổ ấy không đủ sức dập tắt tình yêu của Anh với
nghệ thuật mà dường như còn làm cho nó sôi nổi hơn, mạnh mẽ hơn.
Ngày ấy đã là quá khứ rất đẹp trong Anh nên đến hôm nay, mấy chục
năm rồi Anh vẫn kể tôi nghe trong niềm hạnh phúc tưởng như vừa mới
đến.
Năm 1969, người thầy giáo của lính ấy bắt đầu bước vào Trường đại
học Mỹ thuật để thực hiện ước mơ trở thành nhà điêu khắc chuyên
nghiệp. Làm công việc của một chiến sĩ, Phạm Ngọc Lâm vẫn sống với
tâm hồn của một nghệ sỹ, vẫn say mê, vẫn lặn lội tìm kiếm ý tưởng,
nguyên liệu và sáng tác.
Thế nên, con đường học tập của anh cũng kéo dài đến năm 1974 vì
ngoài một Ngọc Lâm trên giảng đường, vẫn có một Ngọc Lâm lang
thang các ngóc ngách của cuộc sống. Năm 1980, Anh mới xin gia nhập
vào Hội Mỹ thuật Việt Nam và năm 1984 Anh xuất ngũ để bắt đầu
chuyên tâm thực sự vào nghề. Anh cứ nói đùa rằng : Nhiều khi đôi
mắt tham lam quá, khiến đôi tay không kịp đuổi. Nhìn cái gì mình cũng
rung cảm, mủi lòng và thấy đẹp. Cái đẹp hình như có duyên với kẻ
đa tình ấy. Cho nên, suốt gần nửa thế kỉ Anh sống cho nghệ thuật, sống
vì nghệ thuật, mà Anh vẫn cảm giác phải sống nhanh, sống vội để kịp
làm cho xong những điều ấp ủ.
Khi mái tóc đã ngả màu, nghệ sỹ Phạm Ngọc Lâm vẫn lang thang khắp
nơi. Cứ bảo với ai đó là đi chơi cho thanh thản nhưng kì thực, mục đích
của Anh vẫn là đi tìm nguồn cảm hứng, tìm đề tài sáng tạo. Đoạn
đường đi dài không biết mỏi. Có những lần Anh bảo, chỉ khi nào đồng
tiền cuối cùng trong túi ra đi thì Anh mới trở về nhà. Vậy là dù sao mái
ấm gia đình cũng chính là nơi bình yên đối với một kẻ chỉ biết công
việc ấy. Bởi nơi đó, có một người vợ rất xinh đẹp lại biết thông cảm với
nghề nghiệp của chồng. Chị Phùng Thị Hường (vợ anh) tâm sự: Nói
thật với em, điêu khắc giống như người tình của anh ấy rồi, biết làm
sao được. Là vợ, thấy anh vất vả, chị cũng chỉ biết động viên, ủng hộ
anh mà dần dần cũng thấy yêu luôn cái nghề của chồng mới lạ chứ.
Người thổi hồn cho hình khối
Ngọc Lâm kể về quá trình sáng tạo một tác phẩm điêu khắc hay gò
đồng của Anh không đơn giản. Đầu tiên Anh phác thảo trên trang giấy
những ý tưởng. Sau đó, Anh là một thượng đế đi chợ mua hàng, chọn
những tấm đồng, những thanh gỗ hay những tảng đá... phù hợp. Và
cuối cùng Anh trở về với vai trò là một người thợ, đục, đẽo, tạc,
gò...Vậy là, những tác phẩm của Phạm Ngọc Lâm không chỉ được vẽ
bằng bút, bằng giấy mà còn bằng búa, bằng đục và bằng... lửa.
Voi trường Sơn- phù điêu gò đồng- 200cm x 140cm- năm sáng tác
1999
Chất liệu cho mỹ thuật điêu khắc rất phong phú, nhưng Ngọc Lâm hợp
với đồng. Từ những tấm đồng phẳng lạnh lùng Anh thổi hồn mì ...