Mùa mưa đang tới, đơn vị chúng tôi được lệnh di chuyển đến vị trí khác để thuận tiện cho việc đón nhận thương bệnh binh. Còn lại đây chỉ có 3 người: đồng chí Hạ Chính trị viên, y tá Minh và tôi. Chúng tôi dự tính đến tối sang ngủ bên tiểu đoàn bộ công binh, sáng hôm sau cùng các đồng chí bên ấy lên sư bộ họp quân chính cho gần, họp xong sẽ về chỗ mới theo xe. Tôi vòng đi kiểm tra lần cuối các hầm mổ, hầm thuốc, kho quân lương… Không quên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Chuyện về những bắp ngô luộc Chuyện về những bắp ngô luộcMùa mưa đang tới, đơn vị chúng tôi được lệnh di chuyểnđến vị trí khác để thuận tiện cho việc đón nhận thươngbệnh binh. Còn lại đây chỉ có 3 người: đồng chí Hạ -Chính trị viên, y tá Minh và tôi. Chúng tôi dự tính đến tốisang ngủ bên tiểu đoàn bộ công binh, sáng hôm sau cùngcác đồng chí bên ấy lên sư bộ họp quân chính cho gần,họp xong sẽ về chỗ mới theo xe.Tôi vòng đi kiểm tra lần cuối các hầm mổ, hầm thuốc,kho quân lương… Không quên sót điều gì. Đồ lề còn lạiđủ cho 3 chúng tôi đeo: 3 ba lô cá nhân, 1 túi cấp cứu, 1khẩu AK, 2 xà cột, 2 súng ngắn K54.Chẳng còn tia nắng nào ở trong rừng, mới 4 giờ chiều đãthấy âm u. Cách đây 2 hôm, khu này còn nhộn nhịp ngườira vào. Bây giờ vắng lặng, nghe rõ từng tiếng chim láchchách trên cây.Tôi mệt và cảm thấy đói bụng. Cả tuần qua khá bận rộn:đi tiếp quản lán trại của đại đội công binh để lại, phânđịnh khu điều trị, khu hậu cần, khu nhân viên… rồi vềcùng anh em triển khai các bước chuyển quân. Trận sốtrét tháng trước làm tôi sút mất 3kg. Ai cũng bảo tôi gầy,xanh xao so với trước.Bỗng lao xao có tiếng nói, tiếng chân người bước gấp.Chắc hẳn đơn vị nào chưa biết chúng tôi di chuyển nênvẫn cho cáng thương bệnh binh vào bệnh xá chăng?Hai người khiêng võng vải, một bà già, một thanh niênhổn hển chạy tới. Anh thanh niên đến gần, tôi kịp nhận ralà cán bộ dân vận vùng này. Anh nói vắn tắt:“Chị ấy đẻ. Con chết ngạt vì dây rau quấn cổ. Bánh raukhông ra. Chúng tôi đã cắt dây rau. Máu chảy nhiều.Mong các anh cấp cứu!”.Sản phụ nhanh chóng được đặt vào giường tiêm, cáigiường hẹp bằng nứa ghép, đặt trong hầm nửa nổi nửachìm, trên lợp lá mây.Tôi nhìn kỹ chị ta, dáng người dân tộc Lào Thưng, ngoài30 tuổi, da tái mét, mắt nhắm nghiền, miệng rên rỉ. Lậttấm chăn dạ cũ, từ cửa mình, dây rau vẫn thò ra, máu ri rỉứa.Y tá Minh đo huyết áp xong quay sang nói với tôi: “Huyếtáp 90/50, mạch 120. Sốc anh ạ!”.Chúng tôi nhanh chóng dùng kìm cose cặp dây rau đểcầm máu, lấy túi huyết thanh ngọt ra truyền tĩnh mạch,luộc bơm tiêm trong hộp nhôm bằng bông cồn, tiêm trợtim, giảm đau, kháng sinh. Sau ít phút, tình trạng ngườibệnh tạm ổn định. Chính trị viên rọi đèn pin. Tôi xắn caotay áo, dùng lọ cồn duy nhất tẩm bông, lau tay phải kỹ từkhuỷu xuống hết các đầu móng, chuẩn bị lấy rau ra chosản phụ.Không có khay đựng chất thải, Chính trị viên vội đixuống bếp mang lên một thùng sắt tây rỗng, để dưới haiđùi sản phụ. Tôi nhẹ nhàng, từ từ cho bàn tay phải sâu vàodạ con bóc bánh rau. Các ngón tay tôi khẩn trương vuốtmặt trong dạ con, lùa vét hết máu cục, rau vụn cho rơixuống thùng sắt tây rồi tiêm vào chính giữa lớp cơ dạ conmột ống glanduitrin 5 đơn vị kích thích sự co hồi tử cung,lau sạch bên ngoài bằng bông cồn. Mọi việc chỉ diễn ratrong vòng 30 phút.Sản phụ thôi rên, nằm im, thở nhẹ dần.Dịch truyền vẫn nhỏ giọt thánh thót. Bà mẹ và chồng sảnphụ ngồi đó. Anh dân vận và thanh niên khiêng võng đãđi khỏi. Trời tối hẳn. Chúng tôi chuẩn bị mắc màn nằmlại. Y tá Minh dùng đèn pin theo dõi dịch truyền hết, rútkim, đo huyết áp: 100/70mmHg, sản phụ thở đều, có tiếngngáy nhẹ.Tôi trằn trọc mãi. Tiếng bà già khẽ khàng đập muỗi. Hìnhnhư anh chồng đang rít điếu thuốc ống dài?...Những tia nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt khiến tôibình tĩnh. Dụi mắt nhìn kỹ xung quanh: kìa, chị sản phụđã ngồi tựa vào bà mẹ, nhìn tôi, khẽ gật đầu. Anh chồngvừa tắt lửa ở phía sau lán, hì hụi bê đến trước mặt chúngtôi thùng sắt tây đã hứng bánh rau tối qua, nay đầy bắpngô luộc đang nghi ngút hơi nước. Anh mủm mỉm cười.Tôi thăm lại sản phụ: mạch tốt, dạ con co dưới rốn, máuhết chảy, không sốt. Ổn rồi!Chúng tôi cùng bóc ngô, vừa thổi vừa nhai. Chợt Chínhtrị viên quay sang, hỏi hóm hỉnh: “Còn thấy mùi gì nữakhông?”. Y tá Minh vẫn nhai, mặt tỉnh bơ: “Ngô nonmềm, thơm ngon tuyệt vời. Nước rất ngọt”.Bụng quá đói, chúng tôi nhai liên tục. Một loáng, thùngsắt tây đầy ngô chỉ còn ít nước.Có lẽ chưa bao giờ tôi được ăn bữa ngô luộc thú vị đếnthế. Tới nay, thỉnh thoảng đi qua hàng ngô luộc, tôi vẫnghé qua mua vài bắp để thưởng thức, để nhớ lại hương vịnhững bắp ngô luộc đặc biệt đã ăn cách đây trên 40 năm. ...