Danh mục

Có ánh mắt buồn theo những bước chân quen

Số trang: 3      Loại file: pdf      Dung lượng: 94.89 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mới chớm đông cái lạnh đã tràn về khiến tôi tê tái . "Lạnh quá !" Tôi khẽ xuyết xoa. Sau cơn mưa phùn dai dẳng , cảnh vật nhuốm 1 màu héo tàn ủ rũ như sự trống vắng trong lòng tôi lúc này vậy .Bầu trong đông xanh man mác , buồn ảm đạm trong đáy mắt tôi . Nhìn những cơn gió vô hình lướt nhanh qua mặt đất cuốn theo
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có ánh mắt buồn theo những bước chân quencó ánh mắt buồn theo những bước chân quenMới chớm đông cái lạnh đã tràn về khiến tôi tê tái . Lạnh quá ! Tôi khẽ xuyếtxoa. Sau cơn mưa phùn dai dẳng , cảnh vật nhuốm 1 màu héo tàn ủ rũ như sự trốngvắng trong lòng tôi lúc này vậy .Bầu trong đông xanh man mác , buồn ảm đạmtrong đáy mắt tôi . Nhìn những cơn gió vô hình lướt nhanh qua mặt đất cuốn theonhững chiếc lá khô bay xào xạc , tôi bỗng thèm cái cảm giác đc nép trong vòng tayấm , thưởng thức li ca cao nóng hổi trong 1 quán cà phê góc phố nhìn khung cảnhảm đạm của mùa đông qua ô cửa sổ . Tôi khéo cao chiếc áo khoác len , chỉnh lạimũ và tai nghe , khẽ xoa 2 tay vào nhau , kiếm chút hơi ấm ít ỏi trong ngày đông .Tôi cứ lang mãi trên những con phố vắng trầm lặng trong sự buốt giá , nhìn sắcvàng ảm đạm và sắc trắng mông lung của những hạt nước mưa đọng trên tán lá ,lắng nghe 1 bản nhạc buồn déo dắt , ngân vang , lắng đọng vào hồn tôi , lòng bỗngấm áp và bình yên đến lạ . Trong những ngày đông đượm buồn như này tôi thườngđi dạo trên những con phố vắng để tìm lại chút cảm giác bình yên sau những lúccăng thẳng , mệt mỏi.Từ dằng xa , dưới mái hiên những ngôi nhà cổ tôi thấy 1 chàng trai đang loay hoaynhạt chiếc hộp .Cây gậy vất sang 1 bên , 2 tay huơ huơ phía trc tìm kiếm , đôi lôngmày rậm trau lại . Thấy vậy tôi đi đến bên anh , nhặt chiếc hộp lên , khẽ nói :_Của cậu đây !Chàng trai đó cầm lấy chiếc hộp , hàng lông mày trau lại , đôi mắt ánh lên tia nhìnkì lạ khó nắm bắt .Ấn tượng đầu tiên của tôi về chàng trai này là chàng trai có đôimắt đẹp mà buồn . Nỗi buồn trong đáy mắt mênh mông , trống trải như cánh đồnghoang , đôi mắt đẹp lấp lánh tựa như có thể nhìn thấu tâm hồn người , chỉ tiếc làđôi mắt đẹp như vậy lại ko nhìn thấy gì . Nét biến đổi thoáng qua trên khuôn mặtnhanh chóng tan biến như mây gió tựa rồi những cái gì tôi nhìn thấy chỉ là ảnh ảotrong thoáng giây . chiếc áo bông trên người chàng trai đã ướt mưa , chiếc khenquàng cổ bay bay trong gió tạo nên nứt gì đó buồn thẳm 1 sự quyến rũ rất riêng , 1nét đẹp cổ điển đầy kì bí chỉ có riêng ở anh . chàng trai đó lạnh lùng nói cảm ơn rồiđi thẳng ko ngoảnh đầu lại . Tôi chợt nhìn thấy 1 bức tranh vẽ rơi xuống . Bứctranh đó vẽ cô gái có mái tóc dài nhìn xa xăm ánh hoàng hôn trên biển , 1 bứctranh thật đẹp chỉ qua vài nét đơn giản tôi đã có thể cảm nhận đc ánh mặt trời ấmáp , tiếng sóng biển xô bờ , 1 bức tranmh rất có hồn .Bên dưới bức tranh có dòngchữ nhỏ : anh dẽ ghi nhớ hình bóng em trong khoảng khắc đẹp đẽ này . Mãi yêuem ... Nhật . thì ra chàng trai đó tên là Nhật . Nhật , cái tên sao quen thuộc qua ,làm tim tôi nhói lên từng nhịp .Suốt ngày hôm ấy và rất nhiều ngày sau nữa hình bóng chàng trai đó cứ hiện hữatrong tim tôi.Và tôi đã gặp lại Nhật thật nhưng ko ngờ là lần cuối cùng và mãi mãi .Thời tiếtngày càng lạnh nà khô.Từngcơn ghó thoảng qua như cắt da cắt thịt , se sắt mà rét ngọt . đó lafd những nagyfcuối đông khi bầu trời là 1 màu xanhy lam lạnh lẽo cvaf buồn man mác . Lắngnghe tiếng gió thét gào bên tai cảm nhận từng cơn gió thổi vào hồn mình tê tái ,lòng tôi bất chợt nhớ đến ánh mắt buồn đó . Tôi cười tự trách mình , phải quên đithôi , lại nghĩ về Nhật rồi . Khẽ tự nhủ như vậy rồi cất nhanh chân tới trường .bước chân tôi bỗng sững lại khi thấy 1 bóng dáng quen thuộc . Nhật đang chốnggậy mò đường . anh cứ mò mẫm mãi trong bóng tối mà ko biết đến ánh sáng mặttrời , lòng tôi chợt chua sót . Dòng suy nghũi của tôi đứt đoạn khi thấy 1 chiếc xemáy đang rồ ga phóng tới . Dù ko nhìn thấy gì Nhật cũng phải nghe thấy tiếng hétcủa tôi và tiếng động cơ vù vù phóng tới chứ , sao lại đứng yên bất động như thế ?Nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Nhật , tôi muốn lao tới đẩy anh ra nhưng ko hịp nữarồi. Một tiếng va đập mạnh chói tai , chiếc xe máy đổ kềnh , Nhật nằm co quắptrong vũng máu , hơi thở của cậu chỉ còn thoi thóp . Tôi sợ hãi ko nói lên lời , chântay bủn rủn nhưng vẫn cố cất bước đến bên Nhật , đầu óc hoang mang , trống vắng. Máu , 1 biển máu đỏ ngập trời .Những dòng kí ức như thác lũ tràn về khiến đầu tôi đau như búa bổ . Những hìnhảnh mờ ảo dần hiện ra rõ ràng , sắc nét . Từng chuỗi hình ảnh như thước phim quaychậm , tôi đã bị xe đâm , chiếc xe tựa như con thú giữ trong cơn ác mộng , tiếngphanh xe đó như tiếng hét tử thần và ….Tất cả đều trở nên nhạt nhòa trong màn nước mắt . Hình như trước lúc rơi vào vôthức tôi đã thấy nụ cười của Nhật , nụ cười trong máu và nước mắt , thật đẹp , thậtđớn đau , nụ cười của biệt li …Hóa ra tôi đã lạng quên mất người quan trong nhất trong cuộc đời mình , Nhật ,chàng trai tôi yêu thương . Vụ taio lạn năn ấy khiến tôi mất đi kí ức còn Nhật mấtđi đôi mắt . Nhật luôn tự dằn vặt klhi nghĩ vì mình mà sảy ra vụ tai lạn đáng tiếcnăm đó . vì vậy , Nhật ko gặp lại tôi nữa , anh nghĩ làm thế tôi sẽ hạnh phúc ư ? ko! Hạnh phúc của tôi là khi có Nhật .Nước mắt tôi rơi ko ngừng . Người con trai có ánh mắt buồn đó đã bỏ tôi mà đi rồi. Tôi ko thể gặp lại Nhật nữa , ko thể nữa ! Nhật đi bor5 lại cho tôi những kí ứctươi đẹp của ngày hôm qua như những mảnh sắc nhọn cứa vào chỗ mềm yếu nhấttrong trái tim tôi .Nước mắt trên mặt khô rồi lại ướt . Màu nàng tàn tạ của lá rụng , làn mưa buijucuối đông như phủ mờ trời đất làm xót xa , tê tái lòng người . Trong màn mưa bụitrắng xóa , dường như tôi thấy Nhật bước đến bên tôi . Nụ cười chưa kịp nở rộ trênmôi đã tắt ngấm . Cảnh thì vẫn là cảnh cũ nhưng trong cảnh ấy ko còn có ngườixưa . Biết thế mà trái tim tôi vẫn ko yên , vẫn nhói lên 1 cái gì đó xót xa . Nhật đãbị lãng quên trong dòng đời , còn đoái hopaif đến chàng trai có ánh mắt buồn xaxăm đó , ánh mắt đó đẹp đến vậy mà ko còn nhìn thấy gì nữa . Nhật chỉ còn là cáibóng , lặng lẽ trên hè phố . Tất cả đều trong trạng thái động riêng anh trong trạngthái ngưng đọng vả nhòa dần đi trong màn mưa bụi lạnh lẽo đến thê lương .Thì ra sự đau khổ nhất trên thế gian này là bị người khác lãng quên , vậy mà tôi lạivô tình lãng quên anh . ...

Tài liệu được xem nhiều: