mỗi lần nhìn cô ấy, tôi luôn nhủ thầm như vậy. Vẫn là hai con người xa lạ, mặc dù chúng tôi đã kết hôn gần 2 tháng rồi. Chuyện của chúng tôi bắt đầu vào một buổi chiều tối. Khi đó tôi đi làm về trễ, tôi là nhân viên văn phòng quèn của một công ty xuất nhập khẩu thủy sản, lúc đó vì muốn về sớm hơn một chút để chuẩn bị một buổi tối lãng mạn cùng cô bạn gái mới quen của mình....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có bao giờ trong giấc mơ, em nghĩ đến anh?Có bao giờ trong giấc mơ, em nghĩ đến anh?mỗi lần nhìn cô ấy, tôi luôn nhủ thầm như vậy. Vẫn là hai con người xa lạ, mặc dùchúng tôi đã kết hôn gần 2 tháng rồi.Chuyện của chúng tôi bắt đầu vào một buổi chiều tối. Khi đó tôi đi làm về trễ, tôilà nhân viên văn phòng quèn của một công ty xuất nhập khẩu thủy sản, lúc đó vìmuốn về sớm hơn một chút để chuẩn bị một buổi tối lãng mạn cùng cô bạn gái mớiquen của mình. Tôi đi ngang một căn nhà bỏ hoang với một chút hồi hộp, bởi vì tôicó chút gì đó sợ ma, hơi sợ thôi, nhưng cũng đủ cho tay chân tôi rung lên. Lúc đócó tiếng gì đó khe khẽ, tôi lại gần hơn và phát hiện một cô gái đang nằm dưới đấtvới quần áo rách rưới. Tôi vội chạy lại lấy áo khoác ngoài khoác cho cô gái đó vàđỡ cô gái ngồi dậy. Nhìn vẻ mặt còn mê man là tôi biết có chuyện chẳng lành đốivới cô gái này rồi. Tôi định bỏ đi nhưng lương tâm tôi không cho phép như vậy.Cô gái đó mở mắt ra với chút gì đó hoảng loạn. Rồi bình tĩnh thốt lên bằng một hơithở yếu đuối:- Anh... ấy tôi hả?Tôi hoảng hốt xua tay và chối bằng những từ ngữ tôi có thể nghĩ ra ngay lúc đó:- Gì thế, ân nhân của cô, sao lại nói như vậy? ấy cô hồi nào, tôi có quen cô đâu?Cô gái đó khép nép hơn và bình tĩnh hơn một chút, có lẽ cô gái đó nhìn vẻ lúngtúng của tôi và vẻ chân chất của tôi nên không còn e dè nữa. Có lẽ cô gái đó nhìnthấy tôi không phải là một người xấu, bởi vì tôi chỉ là một nhân viên bình thường,với một ước mơ bình thường thì làm sao làm những chuyện như vậy được.Nhưng cũng từ đó, cuộc sống tôi đổi sang một trang khác, mọi thứ rắc rối bắt đầuphát sinh ... vì một người con gái xa lạ......Hai tuần sau đó, một người con gái tôi chưa từng gặp mặt, và thậm chí tôi khôngbiết gọi tên là gì cứ đeo bám tôi. Cứ cho rằng tôi ấy cô và bắt tôi phải chiu tráchnhiệm. Mẹ tôi vốn là một người dễ dãi nên cứ nói những lời khiến tôi nản lòng:- Gạo đã thành cơm, thì con... tới luôn đi!! ^^Còn cô bạn gái tôi mới quen cũng vì lí do này mà không muốn gặp mặt tôi nữa.Một tin nhắn cũng không nhận được từ khi phía cô ấy. Tôi lâm vào hoàn cảnh ** lechẳng biết chuyện gì.Và tình trạng ấy cứ thế mà tiếp diễn cho đến khi cha mẹ cô ấy đến gặp mẹ tôi khitôi còn đang làm việc trong công ty. Tôi không biết họ trao đổi như thế nào, và tôicũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi nữa. Nhưng tâm trạng của tôi bồn chồnlo lắng, vì biết rằng sẽ có chuyện lớn xảy ra.Khi tôi về đến nhà như mọi ngày, mẹ tôi bình thường sẽ làm bà tám với hàng xómcủa mình, và để bữa cơm làm sẵn trên bàn, nhưng hôm nay bữa cơm vẫn còn đó,và đặc biệt mẹ tôi ngồi sẵn chờ tôi...- Con ngồi xuống đi!Tôi thắc mắc nhưng vẫn đi một hơi lại gần mẹ tôi và vinh lấy vai mẹ mình.- Mẹ kính yêu định nói gì à?- Con ngồi xuống đi, Mẹ có chuyện nói với con!!!Tôi cỡi áo khoác và treo lên móc gần đó, và ngồi xuống cho mẹ tôi hỏi chuyệnmình. Tâm trạng tôi bồn chồn lo lắng- Con lỡ sai lầm với Nhiên thì con nên chịu trách nhiệm của mình chứ, sao con lạitrốn trách lâu như vậy?Tôi há to mồm mình ra và cứng họng không thể đóng lại được. Tôi hốt hoảng- Con nói với mẹ mấy lần rồi, con đâu phải loại người đó mẹ! Mẹ không tin con à?- Đôi khi cũng có sai lầm mà con!Mẹ tôi im lặng một chút và đưa ra một quyếtđịnh:- Cha mẹ Nhiên đã qua nhà mình và nói ý định rồi! Con lo nhận lời đi, không thìlớn chuyện, mẹ cũng lớn tuổi rồi không muốn rắc rối lao vào nhà mình.Tôi sững sờ và chợt nghĩ Nhiên là ai? rồi trách nhiệm? rồi ý định? ý định gì?.Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến mẹ mình và những gì liên quan đến cô gái đó.Tôi chợtnghĩ tới những gì tôi trải qua như một câu chuyện cổ tích. Và rồi tôi dịu giọng lại,tôi lại vịnh vai mẹ mình một lần nữa rồi ôn tồn nói:- Vậy yên tâm đi mẹ... mẹ muốn làm gì thì làm, con không có ý kiến....................Nhiều lúc dù hà khắc với bản thân của mình thế nào, nhưng một lần dễ dãi với bảnthân và đánh cược số phận cũng là một điều hạnh phúc...Và giờ mọi thứ diễn ra của tôi như một bộ phim có kịch bản sẵn. Tôi đã có vợ vànhư người ta thường nói, đó là đốt cháy giai đoạn bản thân tôi đã hiểu rõ thế nàolà đốt cháy giai đoạn và thế nào là phòng ngủ có hai ngăn. Đó là yêu cầu của cô vợmà giây phút đầu tiên gặp mặt nói rằng tôi ấy cô ấy. Và cứ thế mà đeo bám tôi.Nhưng tôi vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra với thành viên mới trong giađình mình.Sau hai tháng, cô ấy vẫn luôn sống khép mình và ít nói chuyện. Tôi đi làm suốtngày nên không có nhiều thời gian để tìm hiểu người con gái này. Tôi chỉ biết mỗibuổi sáng, trước khi đi làm, cô ấy chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi và biến mất dạng,không kịp nói lời nào. Nên tôi không có dịp ngồi lại nói chuyện, lúc về nhà, cơmchiều đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn không nghe được giọng nói của cô ấy. Vàbuổi tối, tôi khẽ gọi:- Em ngủ chưa?Rất nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ có câu trả lời. Rồi một ngày, vẫn câunói ấy, thì bên ngăn kia, có tiếng t ...