Thông tin tài liệu:
- A! Ngừng lại cho tao ghé đây một chút Hoài Khanh vừa hét vào tai, vừa đập mạnh vào vai làm Bạch Yến hoảng hốt tấp xe vô lề -Trời ơi! Mày giở trò gì đây quỷ? Khanh nhảy xuống xe mặt tỉnh queo: Tao bảo mày stop chớ có gì đâu Nháy mắt một cái cô cao giọng: - Hãy đợi đấy thỏ đế Dứt lời cô chạy ào đến cái tủ kem mua ra một bịch nào là sinh tố rồi yaourt lỉnh khỉnh Yến càu nhàu: - Mấy thứ này chỗ nào không bán, mày bắt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cỏ BiếcCỏ Biếc Trần Thị Bảo Châu Cỏ Biếc Tác giả: Trần Thị Bảo Châu Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Trang 1/199 http://motsach.infoCỏ Biếc Trần Thị Bảo Châu Chương 1 -- A! Ngừng lại cho tao ghé đây một chútHoài Khanh vừa hét vào tai, vừa đập mạnh vào vai làm Bạch Yến hoảng hốt tấp xe vô lề-Trời ơi! Mày giở trò gì đây quỷ?Khanh nhảy xuống xe mặt tỉnh queo:Tao bảo mày stop chớ có gì đâuNháy mắt một cái cô cao giọng:- Hãy đợi đấy thỏ đếDứt lời cô chạy ào đến cái tủ kem mua ra một bịch nào là sinh tố rồi yaourt lỉnh khỉnhYến càu nhàu:- Mấy thứ này chỗ nào không bán, mày bắt ngừng gấp làm tao mất cả hồnLấy ra mộ bịch sinh tố, co ghim ống hút vào rồi đưa tận miệng Yen:Vậy hút một hơi cho hoàn HồnYến đẩy tay Khanh ra:- Xì! Ai lại ăn uống ngoài đường kỳ vậyLeo lên ngồi sau Yến, Khanh lý sự:- Ăn uống là một trong những quyền quan trọng nhất của con người. Đâu có luật nào cấmăn...hút ngoài đường. Nhất là đang lúc khát như vầy. Hút vào một ngụm sinh tố đã phải biết.- Nhưng mà người ta nhìn mình.- À! Đó là tại họ thèm...Bạch Yến gắt gỏng:- Không nói với mày nữa. Đồ ngang như cua.Khanh véo vào eo Yến:- Ê! tao thích con ghẹ hơn, nó có đốm có bông trông lịch sự chớ không đến như con cua, xấulắm!Yến lắc đầu:- Tao sợ mồm mép mày quá rồi yêu quái ạ!Trang 2/199 http://motsach.infoCỏ Biếc Trần Thị Bảo Châu- Vậy thì tao im để tiếp tục sự nghiệp ăn uống, chớ không phải vì mày đâu nghen.Bạch Yến nhún vai chăm chú điều khiển xe. Qua khỏi mấy cái ngã tư đèn xanh đỏ, vẫn khôngnghe Khanh chót chét. Cô nhắc:- Nè! Sắp tới nhà mày rồi đó yêu quái. Nói gì thì nói cho đã, kẻo đến giờ tịnh khẩu lại thankhông có chi để đấu láo.Khanh thở dài:- Mày làm tao mất hứng rồi. biết nói quái gì đây?Hơi nghiêng đầu ra sau Yến gợi ý:- Thiếu gì chuyện kể lể. Thí dụ chuyện thường ngày ơ? nhà mày chẳng hạn. Anh chàng Nam vàcon nhỏ Lan Chi ra sao rồi?Khanh nhún vai:- Chuyện của họ, tao đâu biếtBạch Yến cười cười:- Thật hông? Tao nhớ mày là chúa tò mò mà!Hoài Khanh làm thinh. Yến lại tiếp tục chót chét:- Bà dì Ninh vẫn ngày hai buối đến sòng tứ sắc hả?Khanh nhếch môi:- Chờ dì ấy biết gì khác ngoài việc xòe bài.Bạch Yến ra vẻ cụ non:- Nhưng nhờ vậy đỡ khổ cho mày. Ngoài việc mê bài ra, có thể nói dì Ninh là bà mẹ ghẻ tốt,chưa bao giờ nặng lời với con chồng, trong khi ba mày vắng nhà luôn. Nhiều lúc nghe giọng bỏngọt ngào, tao còn khoái.Khanh bĩu môi:- Bởi vậy xưa kia ba tao mới chết mê chết mệt. Nhung nhìn vậy chớ khong fải vậy đâu mày ơi.Mật ngọt chết ruồi mà!- Mày muốn nói bả ác nhu má con Cám trong cổ tích hả? Đừng nen đòi hỏi cao qúa. Tren đờinày đâu có gì tuyệt đối. Ở với mẹ ghẻ nhung mày vẫn đuoc học đại học, đi chơi với bạn bè, vậylà tốt quá rồi.Hoài Khanh ấm ức:- Bán bè bao nhiêu năm. Mày thấy tao có tham vọng đòi hỏi cao khong? Chỉ vì giọng điệu ngọtngào của dì Ninh mà mày bênh bả. Thôi tao xuống đây đi.Bạch Yến phì cười:Trang 3/199 http://motsach.infoCỏ Biếc Trần Thị Bảo Châu- Chưa tới nhà mà. Bộ giận hả?Giận thì không, nhưng hết thích ngồi xe mày rồi.- Cà chớn vừa tho chứ!Hoài Khanh hậm hực:- Không stop, tao nhảy đại à!Bạch Yến vội tấp xe vô lề. Hoài Khanh để vào giỏ xe mấy hủ yaourt, giọng chi chiết:- Mày vốn thích ngọt ngào, nhưng tao chỉ có của chua. Ráng ăn cho quen, mày sẽ thấy chua đãhơn ngọt nhiều. Bye nghen.Đi được vài bước, Khanh quay lại hét lớn:Tao giận thật đó, nhưng ngày mai mày vẫn phải tới chở tao đi học nghen.Ngồi trên xe, Bạch Yến cũng hét:- Đồ ma giáo đáng ghét.Hoài Khanh bật cười ròn rã. Cô thừa biết Yến rất thương mình. Ngày mai nếu không thấy cô rađầu ngõ, chắc chắn con bé sẽ cuống lên chạy xe vào tận nhà để rước cô cho mà xem. Dầu vẫncó mộ gia đình với ba, với mẹ kế và đứa em gái khác mẹ, nhung lúc nào Khanh cũng xem Yếnlà người thân nhất. Nếu không có Yến chắc cô khó lòng vượt qua nhiều đau buồn để lấy lại vẻhồn nhiên nghịch ngợm lẫn ngang bướng nhu bây giờ.Thò tay mở chốt cổng, Hoai Khanh đi vào và cô giẫm lên những chiếc lá mận khô giòn, congqueo nằm đầy sân, để nghe tiếng chúng vỡ vụn dưới chân mình. Hồi mới về chung, dì Ninh lẫnLan Chi đều lạ lẫm khi thấy cô chơi trò đạp trên lá vàng khô nàyKhanh nhớ rất rõ lần ấy bà Ninh đả mỉm cười ngọt ngào:- Trò này nghe cũng vui tai, nhung trông Khanh khong giống con nai vàng ngơ ngác nhút nàoLần đó co đã đáp lại:- Làm nai vàng ngơ ngác dễ bị cọp ăn lắm dì ạ!Có một hôm vui miệng, Khanh kể cho Bạch Yến nghe mẩu chuyen đối đáp đầy tính văn họcnày, con bé đã bình luận:- Mày chua ngoa qúa. Có điều cái kiểu ngựa non háu đá này không hay đâu.Chân Hoài Khanh hất tung trái mận héo. Dầu hay dở thế nào, co và mẹ kế đã sống chung mộtmái nhà hai năm rồi. Cô vô tư cách mấy cũng nhận ra bà Ninh rất khôn khéo. đối với ba và mọingười xung quanh, bao giờ bà cũng tỏ ra yêu thương chăm sóc Khanh. Bà đối xử với con chồngkhông có điểm nào chê được hết. Nhưng trực giác vẫn cho cô thấy, bà không tất nhu cách thểhiện tình cảm bên ngoài. Khổ nổi muốn nói rõ cái xấu, cái độc của bà Ninh cho Yến nghe, côvẫn không đủ ngôn từ để diễn tả.Trang 4/199 http://motsach.infoCỏ Biếc Trần Thị Bảo ChâuNhưng tại sao cô lại nghĩ đến vấn đề này nhỉ? Phải tại nhỏ Yến nhắc đến ...