Có thể nói rằng, chỉ riêng với âm nhạc, bằng tài năng đích thực của mình, Trịnh Công Sơn đã khắc danh được vào lòng công chúng và ngân vang mãi đến hôm nay. Công chúng bao giờ cũng là tiêu chí cống hiến hàng đầu đối với người nghệ sĩ. Trịnh Công Sơn đã làm được điều đó. Và với họ, gương mặt Trịnh đã đầy đủ trong mỗi bài ca, mỗi nét nhạc tài hoa, chứ không phải như ông nói là chưa thấy đủ khuôn mặt của mình. Trước và sau lần tâm sự nói trên,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"CỐ GẮNG RẼ VỀ PHÍA HỘI HOẠ..."
CỐ GẮNG RẼ VỀ PHÍA HỘI
HOẠ...
TRỊNH CÔNG SƠN-không đề-sơn dầu
Có thể nói rằng, chỉ riêng với âm nhạc, bằng tài năng đích thực của
mình, Trịnh Công Sơn đã khắc danh được vào lòng công chúng và
ngân vang mãi đến hôm nay. Công chúng bao giờ cũng là tiêu chí cống
hiến hàng đầu đối với người nghệ sĩ. Trịnh Công Sơn đã làm được điều
đó. Và với họ, gương mặt Trịnh đã đầy đủ trong mỗi bài ca, mỗi nét
nhạc tài hoa, chứ không phải như ông nói là chưa thấy đủ khuôn mặt
của mình.
Trước và sau lần tâm sự nói trên, đồng thời cũng là sự lý giải việc mình
dấn thân vào biển màu của hội họa, Trịnh Công Sơn đã nhiều dịp có tác
phẩm công bố. Lần đầu tiên là vào tháng 1.1989, Trịnh đã góp tranh
triển lãm chung với họa sĩ Đỗ Quang Em và Đinh Cường. Lần ấy, họa
sĩ Nguyễn Trung đã phải công nhận: “Trịnh Công Sơn đã trở thành họa
sĩ thực thụ”.
Sau đó, như không thể khác, người nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh đã nhiều
lần triển lãm tranh chung với các họa sĩ chuyên nghiệp tại một số
gallery ở Thành phố Hồ Chí Minh. Ngoài Đinh Cường và Đỗ Quang
Em, còn có các họa sĩ thành danh khác như Trịnh Cung, Bửu Chỉ, Tôn
Thất Văn…
Đặc biệt là sau 10 năm kể từ ngày ông mất, ngày 9.4 vừa qua, tại Bảo
tàng Mỹ thuật thành phố Hồ Chí Minh, một cuộc triển lãm lớn tranh
của Trịnh Công Sơn đã được tổ chức. Cuộc triển lãm này với chủ đề
Nốt màu, đã giới thiệu một cách có hệ thống hơn 50 bức tranh và ký
họa chân dung do Trịnh vẽ trong nhiều năm, từ thời trẻ sống ở Huế cho
đến những năm cuối đời sống tại ngôi nhà 47C Phạm Ngọc Thạch,
quận 3, Thành phố Hồ Chí Minh. Và gần đây, nhân kỷ niệm 10 năm
ngày mất của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tại khách sạn Saigon Morin ở
thành phố Huế, sáng 22.4, gia đình và bạn bè của Trịnh đã tổ chức khai
mạc triển lãm tranh của ông vẫn với chủ đề Nốt màu, có điều số lượng
tranh được trưng bày lần này chỉ có gần 40 tác phẩm.
Không như một số họa sĩ khác, Trịnh Công Sơn sử dụng nhiều loại chất
liệu để vẽ: sơn dầu, than chì, phấn màu, màu nước... ở mỗi chất liệu,
người xem đều có chung một nhận xét là đối với hội họa, Trịnh có một
khả năng sáng tạo đầy cảm xúc. Khác với âm nhạc, nhìn chung tranh
của Trịnh giản lược về đường nét, không rắc rối về sắc màu. Có lẽ bởi
thế, ông đã phơi bày được cái tôi trống vắng, cô đơn của mình. Đây
được coi như chủ đề sáng tác chính trong tranh Trịnh, cũng chính là
“cái Tôi” của Trịnh bấy lâu nay bị khỏa lấp trong âm nhạc. Tuy vậy,
công chúng khi thả hồn vào sắc màu của Trịnh, không vì thế mà bị lôi
cuốn xuống thung lũng của sự bi lụy, ngược lại, những “Nốt màu”
chấm phá đơn điệu ấy chỉ như một “Nốt lặng” trong giây lát của một
kiếp người, rồi chợt bùng lên mãnh liệt như cơn gió của sự hồn nhiên
trong trẻo và lãng mạn của một tâm hồn luôn tin yêu con người và cuộc
đời, luôn khao khát đi tìm những tin yêu bé nhỏ. Hầu như lấp lánh
trong toàn bộ tranh của Trịnh Công Sơn là những vệt sáng đặc tả tâm
trạng nói trên, những vệt sáng ấy kết hợp thật nhẹ nhàng ngân thành
giai điệu, nhưng người xem phải “thật cảm” mới ngấm được niềm tin
yêu con người và cuộc sống như Trịnh đã từng.
Vẽ tranh đã khó, biết thưởng thức tranh lại càng khó. Đó là hai phạm
trù hoàn toàn khác nhau, một bên là sáng tạo, còn kia là nhận thức. Có
một điểm cơ bản giống nhau: sáng tạo là đa nghĩa, nhận thức có nhiều
cách hiểu. Với góc độ này, có những người đánh giá tranh của Trịnh
gần với kiểu ngẫu hứng minh họa hơn là một tác phẩm trọn vẹn, là
chưa thỏa đáng, nhưng đó cũng là một cách hiểu. Phải khẳng định rằng,
bao giờ họa sĩ cũng nuôi ý tưởng sáng tạo, thậm chí là nhiều ý tưởng
cùng một lúc trước khi đặt cây cọ khai sinh một bức tranh. Điều quan
trọng là màu và sắc, bố cục với đường nét, mảng màu và nét vẽ…có
biến chuyển được ý tưởng trên mặt toan hay không. Với Trịnh cũng
thế, như ông đã từng tâm sự là…rẽ về phía hội họa…để tìm lại tôi, như
vậy chủ đề và ý tưởng chung của tác giả đã rõ. Có điều, Trịnh đã giản
lược đến mức gần như tối thiểu “ngôn ngữ’ của hội họa. Biểu đạt mảng
màu là tâm điểm trong tranh Trịnh, nhiều khi kết thành khối đơn điệu
như khi ta đứng trước mặt hồ phẳng lặng, song nông sâu thì phải dò. Có
thể ví ấy chính là nội tâm của Trịnh, và cái nội tâm ấy ẩn chứa một sức
mạnh nhân sinh quan không phải là nhỏ khi ta cố gắng tìm kiếm để
chợt nhận ra những xoáy màu li ti nhưng không kém cuồn cuộn trong
mỗi bức tranh của ông. Như vậy, chịu khó quan sát thật kỹ để phát hiện
và cảm, có thể được coi là sự thiết yếu đối với nghệ thuật hội họa.
Công chúng yêu tranh ông còn biết đến một Trịnh Công Sơn qua những
bức vẽ bìa, phụ bản và ký họa chân dung…được in trên các sách báo,
tạp chí từ trước cho đến khi ông mất. Đây mới là sự “ngẫu hứng” của
Trịnh trên con đường đi tìm thêm cái tôi của mình bằng sắc màu.
Các cuộc triển lãm tranh Trịnh cho dù rồi đây được lặp lại nhiều lần,
nhưng điều đáng tiếc là số lượng tranh của ông hiện có không nhiều, tất
cả chỉ khoảng hơn 50 bức. Phần lớn tranh của Trịnh được gia đình ông
cung cấp, một số mượn từ các ...