Có Heo May Hà Nội
Số trang: 10
Loại file: pdf
Dung lượng: 107.19 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Tôi chạy đến thì anh tôi đã bỏ đi. Một đám đông bu trước tiệm nước. Chiếc khăn bàn anh tôi ngồi rũ xuống một góc được giữ lại bằng một lưỡi dao ngập trên bàn. Người đàn bà chủ tiệm mặt tái xám, đứng chôn chân trước quầy hàng, tay nắm chặt mấy tờ giấy trăm thật mới.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có Heo May Hà NộiCó Heo May Hà Nội Sưu Tầm Có Heo May Hà Nội Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Tôi chạy đến thì anh tôi đã bỏ đi. Một đám đông bu trước tiệm nước. Chiếc khăn bàn anh tôingồi rũ xuống một góc được giữ lại bằng một lưỡi dao ngập trên bàn. Người đàn bà chủ tiệm mặttái xám, đứng chôn chân trước quầy hàng, tay nắm chặt mấy tờ giấy trăm thật mới. Mấy ngườinữ chiêu đãi đang cúi xuống chân bàn lượm các mảnh vỡ, hót đống bún bò lẫn mùi la-de, lựanhững chiếc nem nhớp nháp như bị mửa lên. Tôi quay trở ra, không có ý đi tìm gặp anh tôi,nhưng tôi cũng không về nhà. Thầy mẹ tôi chắc sốt ruột lắm. Tôi ghé lại nhà cô Út tôi. Cô hỏi:Anh cháu về chưa?Tôi đáp:Anh ấy đang ở trên đường về nhà.Cô tôi lạ lùng:Cháu nói gì kỳ thôi, cô không hiểu.Tôi lại bên chiếc đôn sứ góc nhà vặn nhạc.Thấy thầy mẹ cháu, các cô chờ anh ấy hoài, có vẻ quan trọng, cháu cũng nói vậy cho có vẻquan trọng.Cô tôi bật cười bổ cho tôi một trái táo. Chú tôi chưa về. Nhà đã bật điện. Một đứa tớ gái lên hỏi:Mợ dùng cơm bây giờ hay chờ cậu cháu?Tôi bảo cô tôi:Cô cho cháu ăn cơm tối nay.Cháu không gấp chứ?Không.Cô tôi bảo đứa tớ gái:Thôi, chờ cậu mày về cùng ăn.Hai cô cháu tôi ngồi đối diện nhau. Tôi nói:Trang 1/10 http://motsach.infoCó Heo May Hà Nội Sưu TầmCho phép cháu doãi chân cho đỡ mỏi.Tôi dựa lưng vào băng ghế, hai chân doãi dài trên mặt đất. Cô tôi ngồi lọt trong ghế, nom cômập và lòng ghế hẹp hẳn đi.Đám giỗ hoãn lại một ngày là phải. Anh cháu về kịp.Cô tôi nói như thầy mẹ tôi. Nhưng tôi không dám cãi. Tôi bảo mẹ tôi anh tôi sẽ không vui khibiết đám giỗ hoãn lại chờ anh. Mẹ tôi giận: Anh con nếu có lởn vởn trong đầu một đám giỗ, làđám giỗ anh ấy.Cô tôi đoán được tâm trạng tôi, phân giải:Anh cháu về đúng ngày giỗ đủ mặt họ hàng, tết đến nếu làm biếng, không đi thăm bà con cũngđược.Cô nói có lý.Tôi nói nhưng thấy cô tôi không đúng. Anh tôi đâu có sợ làm phiền họ hàng bao giờ. Nguyênđời sống của anh khiến anh ít liên lạc với bà con, huống hồ anh lại tự biệt lập với tất cả. Một lầnđã lâu anh bảo tôi: Thà vơ vất trong thực tại này còn hơn dựa vào những ung thối đã qua màsống với một tình yêu giả tạo. Tôi không ưa những bất mãn, nổi nóng nhằm làm nổi mình hơnnhằm một biểu lộ cần thiết, nên tôi rất chịu anh tôi. Nghe anh nói, tôi giữ sự lễ phép của ngườiem thụ huấn huynh trưởng.Tối, chú tôi về. Hai chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện – đúng hơn, tôi nghe – Tự tình khúc củaCao Bá Nhạ, mặc cảm dốt của một ông tướng đã thất thế, và Cô gái Đồ Long. Chú tôi KimDung là một thiên tài. Tôi thêm: Một thiên tài viết kiếm hiệp. Chú tôi nhỏ hơn, thấp hơn côtôi. Có lẽ vì vậy chú hay tỏ ra uy quyền với vợ và bọn học trò mà chú tự hào sống gần được tâmtrạng chúng.Bọn chúng sinh nhằm cái xã hội này như những con ngựa bứt cương. Phải có đời sống bứtcương mới trị được.Thì ra chú tôi là người bứt cương. Nói chuyện với chú tôi vẫn có ngạc nhiên những đột ngột vìbiết thêm một sự lạ ở chú như thế. Có lần chú nói đến những kẻ xoay như con thò lò sáu mặt,tôi hết hiểu nổi chú.Cháu có thấy bây giờ người ta đọc nhiều kiếm hiệp là để quên đi những cái đùi giò bò...Tôi đáp: Người ta đọc kiếm hiệp còn nói viết và suy nghĩ về kiếm hiệp.Tôi cười: Vừa rồi, chú có viết một bài về Trương Vô Kỵ? Những anh hùng dự tưởng hay nỗikhát vọng trăng sao?.Chú tôi lắc đầu. Lắc đầu vì tôi cười, không vì từ chối.Bây giờ không ai có quyền sống xa đời sống đông đảo quanh mình.Tôi xin cô một ly nước lọc uống rồi chào cô chú tôi về. Cô tôi đưa tôi ra cửa, bảo tôi:Trang 2/10 http://motsach.infoCó Heo May Hà Nội Sưu TầmSáng sớm mai cô sẽ lên. Tết nhất đến nơi, nghỉ buổi nào thiệt buổi đó nhưng ngày giỗ ông chaai mà dám quên, không tư tưởng tới?Tôi kêu xe xuống Phú Lâm. Người bạn tôi – tên Thưởng – đang ngồi đờn ở vườn hoa sau nhà.Tôi bước dọc theo hiên sau xuống con đường nhỏ đá sỏi. Mùi dạ lý hương sực nức. Thưởng ngồitrong tấm ghế nhựa đặt vào một lối rẽ nhỏ. Thưởng nắm tay tôi:Lâu lắm mới thấy bồ.Lâu lắm mới gặp lại anh.Tôi đỡ cây guitare hawaiienne cho Thưởng vào nhà lấy thêm ghế. Mặt trăng còn một vành nhọnnhưng đủ sáng những nõn mây trôi ngang trên vườn. Hàng dừa cuối vườn loà xoà, lấp lánh ánhsáng tinh tú. Thưởng trở ra đặt hai chiếc ghế sát nhau:Cùng nhìn vành trăng muộn chịu chứ?Chịu.Thưởng đưa cho tôi một gói thuốc Mỹ:Hút thuốc xem?Tôi từ chối:Hút thuốc tôi ít hút từng điếu. Mà hút liền một lúc bao thuốc của anh, đêm ngủ nhức đầu, mơgớm lắm.Thưởng cười:Mơ gớm cũng bừng mắt dậy một cái là hết. Sự thực còn nhiều cái gớm hơn nhiều. Nếu khônghút thuốc, hết còn gặp những cái gớm ghiếc, cả Việt Nam sẽ từ thuốc hết. Kể cả những đứa nhỏđi đêm, đốm than đầu thuốc là là trên mặt đất.Chúng tôi ngồi hút thuốc. Con đường nhỏ lộ hẳn giữa những thân cây thấp. Tôi bảo Thưởngcho nghe bản Đêm tàn bến Ngự. Thưởng vuốt trên phím đàn, hai gò vai rung và nhấp nhỏm.Tôi nhìn bầu trời cuối năm, thấy bầu trời cao nhưng vẫn quen thuộc. Trước kia tôi vẫn nghĩ hếttuổi lãng mạn, hết còn ưa trông trời. Nhưng tôi chỉ có cảm tưởng mình không yên tâm mơmộng, còn bầu trời mây và trăng sao tôi vẫn ham. Có lẽ nào tôi như chú tôi, không còn biết nóivề điều gì gần gũi để đến độ phải lục chồng kiếm hiệp của con cái truy nguyên ra ông Kim Dungthiên tài: Bây giờ không ai có quyền sống xa đời sống đông đảo quanh mình. Chú tôi đã quákhôn khéo và thích ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Có Heo May Hà NộiCó Heo May Hà Nội Sưu Tầm Có Heo May Hà Nội Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Tôi chạy đến thì anh tôi đã bỏ đi. Một đám đông bu trước tiệm nước. Chiếc khăn bàn anh tôingồi rũ xuống một góc được giữ lại bằng một lưỡi dao ngập trên bàn. Người đàn bà chủ tiệm mặttái xám, đứng chôn chân trước quầy hàng, tay nắm chặt mấy tờ giấy trăm thật mới. Mấy ngườinữ chiêu đãi đang cúi xuống chân bàn lượm các mảnh vỡ, hót đống bún bò lẫn mùi la-de, lựanhững chiếc nem nhớp nháp như bị mửa lên. Tôi quay trở ra, không có ý đi tìm gặp anh tôi,nhưng tôi cũng không về nhà. Thầy mẹ tôi chắc sốt ruột lắm. Tôi ghé lại nhà cô Út tôi. Cô hỏi:Anh cháu về chưa?Tôi đáp:Anh ấy đang ở trên đường về nhà.Cô tôi lạ lùng:Cháu nói gì kỳ thôi, cô không hiểu.Tôi lại bên chiếc đôn sứ góc nhà vặn nhạc.Thấy thầy mẹ cháu, các cô chờ anh ấy hoài, có vẻ quan trọng, cháu cũng nói vậy cho có vẻquan trọng.Cô tôi bật cười bổ cho tôi một trái táo. Chú tôi chưa về. Nhà đã bật điện. Một đứa tớ gái lên hỏi:Mợ dùng cơm bây giờ hay chờ cậu cháu?Tôi bảo cô tôi:Cô cho cháu ăn cơm tối nay.Cháu không gấp chứ?Không.Cô tôi bảo đứa tớ gái:Thôi, chờ cậu mày về cùng ăn.Hai cô cháu tôi ngồi đối diện nhau. Tôi nói:Trang 1/10 http://motsach.infoCó Heo May Hà Nội Sưu TầmCho phép cháu doãi chân cho đỡ mỏi.Tôi dựa lưng vào băng ghế, hai chân doãi dài trên mặt đất. Cô tôi ngồi lọt trong ghế, nom cômập và lòng ghế hẹp hẳn đi.Đám giỗ hoãn lại một ngày là phải. Anh cháu về kịp.Cô tôi nói như thầy mẹ tôi. Nhưng tôi không dám cãi. Tôi bảo mẹ tôi anh tôi sẽ không vui khibiết đám giỗ hoãn lại chờ anh. Mẹ tôi giận: Anh con nếu có lởn vởn trong đầu một đám giỗ, làđám giỗ anh ấy.Cô tôi đoán được tâm trạng tôi, phân giải:Anh cháu về đúng ngày giỗ đủ mặt họ hàng, tết đến nếu làm biếng, không đi thăm bà con cũngđược.Cô nói có lý.Tôi nói nhưng thấy cô tôi không đúng. Anh tôi đâu có sợ làm phiền họ hàng bao giờ. Nguyênđời sống của anh khiến anh ít liên lạc với bà con, huống hồ anh lại tự biệt lập với tất cả. Một lầnđã lâu anh bảo tôi: Thà vơ vất trong thực tại này còn hơn dựa vào những ung thối đã qua màsống với một tình yêu giả tạo. Tôi không ưa những bất mãn, nổi nóng nhằm làm nổi mình hơnnhằm một biểu lộ cần thiết, nên tôi rất chịu anh tôi. Nghe anh nói, tôi giữ sự lễ phép của ngườiem thụ huấn huynh trưởng.Tối, chú tôi về. Hai chú cháu vừa ăn vừa nói chuyện – đúng hơn, tôi nghe – Tự tình khúc củaCao Bá Nhạ, mặc cảm dốt của một ông tướng đã thất thế, và Cô gái Đồ Long. Chú tôi KimDung là một thiên tài. Tôi thêm: Một thiên tài viết kiếm hiệp. Chú tôi nhỏ hơn, thấp hơn côtôi. Có lẽ vì vậy chú hay tỏ ra uy quyền với vợ và bọn học trò mà chú tự hào sống gần được tâmtrạng chúng.Bọn chúng sinh nhằm cái xã hội này như những con ngựa bứt cương. Phải có đời sống bứtcương mới trị được.Thì ra chú tôi là người bứt cương. Nói chuyện với chú tôi vẫn có ngạc nhiên những đột ngột vìbiết thêm một sự lạ ở chú như thế. Có lần chú nói đến những kẻ xoay như con thò lò sáu mặt,tôi hết hiểu nổi chú.Cháu có thấy bây giờ người ta đọc nhiều kiếm hiệp là để quên đi những cái đùi giò bò...Tôi đáp: Người ta đọc kiếm hiệp còn nói viết và suy nghĩ về kiếm hiệp.Tôi cười: Vừa rồi, chú có viết một bài về Trương Vô Kỵ? Những anh hùng dự tưởng hay nỗikhát vọng trăng sao?.Chú tôi lắc đầu. Lắc đầu vì tôi cười, không vì từ chối.Bây giờ không ai có quyền sống xa đời sống đông đảo quanh mình.Tôi xin cô một ly nước lọc uống rồi chào cô chú tôi về. Cô tôi đưa tôi ra cửa, bảo tôi:Trang 2/10 http://motsach.infoCó Heo May Hà Nội Sưu TầmSáng sớm mai cô sẽ lên. Tết nhất đến nơi, nghỉ buổi nào thiệt buổi đó nhưng ngày giỗ ông chaai mà dám quên, không tư tưởng tới?Tôi kêu xe xuống Phú Lâm. Người bạn tôi – tên Thưởng – đang ngồi đờn ở vườn hoa sau nhà.Tôi bước dọc theo hiên sau xuống con đường nhỏ đá sỏi. Mùi dạ lý hương sực nức. Thưởng ngồitrong tấm ghế nhựa đặt vào một lối rẽ nhỏ. Thưởng nắm tay tôi:Lâu lắm mới thấy bồ.Lâu lắm mới gặp lại anh.Tôi đỡ cây guitare hawaiienne cho Thưởng vào nhà lấy thêm ghế. Mặt trăng còn một vành nhọnnhưng đủ sáng những nõn mây trôi ngang trên vườn. Hàng dừa cuối vườn loà xoà, lấp lánh ánhsáng tinh tú. Thưởng trở ra đặt hai chiếc ghế sát nhau:Cùng nhìn vành trăng muộn chịu chứ?Chịu.Thưởng đưa cho tôi một gói thuốc Mỹ:Hút thuốc xem?Tôi từ chối:Hút thuốc tôi ít hút từng điếu. Mà hút liền một lúc bao thuốc của anh, đêm ngủ nhức đầu, mơgớm lắm.Thưởng cười:Mơ gớm cũng bừng mắt dậy một cái là hết. Sự thực còn nhiều cái gớm hơn nhiều. Nếu khônghút thuốc, hết còn gặp những cái gớm ghiếc, cả Việt Nam sẽ từ thuốc hết. Kể cả những đứa nhỏđi đêm, đốm than đầu thuốc là là trên mặt đất.Chúng tôi ngồi hút thuốc. Con đường nhỏ lộ hẳn giữa những thân cây thấp. Tôi bảo Thưởngcho nghe bản Đêm tàn bến Ngự. Thưởng vuốt trên phím đàn, hai gò vai rung và nhấp nhỏm.Tôi nhìn bầu trời cuối năm, thấy bầu trời cao nhưng vẫn quen thuộc. Trước kia tôi vẫn nghĩ hếttuổi lãng mạn, hết còn ưa trông trời. Nhưng tôi chỉ có cảm tưởng mình không yên tâm mơmộng, còn bầu trời mây và trăng sao tôi vẫn ham. Có lẽ nào tôi như chú tôi, không còn biết nóivề điều gì gần gũi để đến độ phải lục chồng kiếm hiệp của con cái truy nguyên ra ông Kim Dungthiên tài: Bây giờ không ai có quyền sống xa đời sống đông đảo quanh mình. Chú tôi đã quákhôn khéo và thích ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Có Heo May Hà Nội truyện ngắn truyện Sáng khoa học xã hội thơ ca văn học Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 358 11 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 332 8 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 248 0 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 243 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 211 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 204 0 0 -
91 trang 177 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 164 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 147 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 134 0 0