Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tất cả đã qua rồi. Anh học cách đối xử với em chỉ như đứa em gái của anh, chứ không phải một người mà anh từng rất thích. Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tất cả đã qua rồi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!” - Kì 2“Có một điều anh đã không ngờ tới, đó là… Em yêu anh!” - Kì 2Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tấtcả đã qua rồi. Anh học cách đối xử với em chỉ như đứa em gái của anh, chứkhông phải một người mà anh từng rất thích.Ngày hôm sau, anh vẫn bình tĩnh, và nói chuyện với em như bình thường. Tất cảđã qua rồi.Anh học cách đối xử với em chỉ như đứa em gái của anh, chứ không phải mộtngười mà anh từng rất thích.Anh học cách trấn áp con tim tội nghiệp của mình khi đứng bên cạnh em, và khiem thật tự nhiên vỗ nhẹ vào vai anh rủ anh xuống căng tin.Anh học cách chú ý vào mọi thứ khác, chú ý vào môn lịch sử Đảng T__T, để thôikhông nhìn em, quá nhiều lần trong một ngày!Dù vậy, đôi khi mọi thứ không bao giờ đơn giản, mặc dù người ta rất cố gắng.Một người nào đó quan tâm em, một người nào đó yêu em, một người nào đókhiến em yêu… nghĩ lại tất cả mọi chuyện, có lẽ anh đã ngu ngốc thật, khi bỏ quaquá nhiều chi tiết. Ví như khi em nói chuyện với anh về Hiểu Anh, anh đã đơn giảnchỉ nghĩ rằng em quan tâm bạn bè.Hoá ra mọi người đều tỏ tường cả, trừ anh : ).Thảo nào, người ta cứ bảo, khi yêu ai cũng đều trở nên mù quáng cả. Lúc có ngườinói với anh câu đó, anh đã bật cười mà nói, nếu có ai mù quáng vì yêu, thì ngườiđó cũng không phải là anh. Bởi lúc ấy, cuộc đời anh quá tốt đẹp, không có bất cứmột vết xước nào khiến anh phải nhụt chí cả, gia cảnh tốt, hình thức tạm được, họchành tốt, tương lai tươi sáng.Nhưng không sao, tỉnh ngộ sớm cũng tốt!* **[Dương Dương]Bữa tiệc hôm ấy thật dài! Em mệt mỏi lê lết về phòng, tiếng guốc cao gót “cộccộc” lên sàn nhà, lạnh lùng và cô đơn. Em từ chối khi Hiểu Anh đề nghị đưa emvề. Không phải sẽ rất rất độc ác với Hiểu Anh, khi mà em vẫn thản nhiên đối xửbình thường với anh ấy, sau khi đã từ chối tình cảm của người ta?18 tuổi. Mọi thứ không đơn giản như khi em còn 17 tuổi.17 tuổi,Em chưa từng nghĩ rằng, mình có thể sẽ làm người khác đau đớn, chỉ bằng một từ“Không”.17 tuổi,Em chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người xuất hiện trong cuộc đời em mà có ảnhhưởng lớn tới em đến thế!17 tuổi,Em giật mình khi có người nhìn em suốt cả buổi học, đến mức em không thể cửđộng bình thường được. Em cảm động khi người đó quan tâm, giúp đỡ em mộtcách kín đáo (dù vây, lần nào em cũng biết cả), nhưng ngược lại, người đó lại luôncố gắng một cách ngốc nghếch để giấu kín tình cảm của mình. Người đó rất giỏigiang, thông minh, tính toán nhanh và nhạy bén, nhưng lại vô cùng dại dột và nhútnhát đối với tình cảm của mình. Người đó không hề biết về tình cảm của em.Thời gian sẽ nuôi dưỡng cho tình yêu thêm ngọt và đậm vị.Em luôn tưởng như thế, nhưng không lẽ, em nhầm sao?Hôm ấy là sinh nhật anh. Ngốc ạ, anh nghĩ em không biết sao?Em ăn mặc và trang điểm thật đẹp, em chuẩn bị cả quà cho anh và Hiểu Anh. Emquá ngượng để dám rủ anh đi chơi riêng đâu đó, nên em vờ rủ anh đến tiệc sinhnhật của Hiểu Anh. Và em dự định là trong buổi tiệc ấy, sẽ tìm bừa một lý do nàođó và chúng mình tách ra trước và đi đâu đó!Em đã chờ anh ở đó, 1 tiếng, rồi 2 tiếng. Em sợ anh không đến, nhưng em vẫn chờ.Mọi thứ, thật sự có thể đã diễn ra rất tốt đẹp. Nhưng không phải vậy!Em cận nặng. Mắt em rất kém. Nhưng để phù hợp với cái váy hôm nay, em đã bỏkính ra. Em không thể nhận ra được anh, và em chờ anh đến bên em.9h30, em hỏi Hiểu Anh: “Lớp trưởng đến chưa anh?”“Ơ, nó vừa về rồi em!”Em cười gượng. Hoá ra mình đã để lạc mất nhau, dù ở ngay bên cạnh nhau thếsao?Về nhà, em nhắn tin cho anh, hỏi sao anh đến mà không chào em? Anh nói anhbận, phải về sớm. Em cố gắng để không nghĩ gì cả. Em cố gắng để tự nhủ với bảnthân, anh bận thật mà.Nhưng cái nỗ lực yếu ớt ấy của em, đã bị gục ngã hoàn toàn. Ngày hôm sau, anhcố tỏ ra bình thường với em, nhưng lại xa cách lắm, anh biết không?Em nhận ra, nhưng em không nói gì cả. Em không biết đã có chuyện gì xảy ra.Anh hay invisible trên yahoo với em. Anh ít nói chuyện với em hơn.Em rất muốn hỏi anh là vì sao, nhưng lời nói đến đầu môi lại nuốt vào trong. Anhnhìn em cười, nhưng chẳng có chút cảm xúc gì!Chẳng lẽ, mình cứ mãi vậy sao anh? Em sắp không chịu nổi nữa rồi!* **“Lớp trưởng, đợi em!” – Em chạy theo phía sau anh. – “Anh cũng đi photo phảikhông? Em đi cùng anh!”“Có gì đưa anh photo luôn hộ cho.” – Anh nói. Thật khó khăn khi bắt anh mộtmình đi bên cạnh em.“Sao anh cứ tránh mặt em vậy!” – Mặc kệ lời nói của anh, em cố níu tay anh lại.“Anh đâu có tránh mặt em!” – Anh tỉnh bơ, nhưng trong lòng thoáng giật mình.“Thế hành động của anh gần đây, em phải hiểu thế nào?”“Tuỳ ý em! Thôi, anh đi nhé, Hương Lan đang chờ anh ở chỗ photo.” – Anh gạttay em ra. Anh cố tình nhắc đến Hương Lan, Anh biết tin đồn gần đây của bọntrong khối Tự nhiên.Cái tôi của anh quá lớn!Anh tiếp tục đi. Anh ...