Danh mục

Cô Nhỏ Trúc Quan Âm

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 136.29 KB      Lượt xem: 17      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cách nhà tôi nửa cây số, về phía trái, là một trường tiểu học. Cách trường tiểu học này chừng trăm thước lại có trường trung học tỉnh lỵ. Vì thế, vào giờ tan học, chừng mười một giờ rưỡi trưa hay năm giờ rưỡi chiều, những cô cậu nhỏ học sinh trung tiểu học nhà gần trường, ở khu xóm tôi hay khu xóm kế cận, đi bộ lũ lượt ngang qua trước nhà tôi. Những cô cậu nhỏ trong đồng phục học sinh nhắc nhở tôi thật nhiều đến những kỷ niệm ấu thơ, cho nên, tôi hay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cô Nhỏ Trúc Quan Âmvietmessenger.com Nguyễn Thái Hải Cô Nhỏ Trúc Quan Âm TỦ SÁCH TUỔI HOA Trích từ tạp chí Tuổi Hoa số 231, Tết Ất Mão, ra ngày 25-1-1975Cách nhà tôi nửa cây số, về phía trái, là một trường tiểu học. Cách trường tiểu học nàychừng trăm thước lại có trường trung học tỉnh lỵ. Vì thế, vào giờ tan học, chừng mười mộtgiờ rưỡi trưa hay năm giờ rưỡi chiều, những cô cậu nhỏ học sinh trung tiểu học nhà gầntrường, ở khu xóm tôi hay khu xóm kế cận, đi bộ lũ lượt ngang qua trước nhà tôi. Những côcậu nhỏ trong đồng phục học sinh nhắc nhở tôi thật nhiều đến những kỷ niệm ấu thơ, chonên, tôi hay ẵm bé Dũng Tâm ra ngồi nơi ghế xích đu trước cửa, nhìn ngắm cảnh đẹp mắtvà nên thơ đó vào mỗi buổi chiều.Vợ chồng tôi chọn mua căn nhà này không phải vì nó rộng rãi, khang trang – chúng tôi mớicó một đứa con, lại thích sống giản dị, đâu đòi hỏi tiện nghi gì lắm – nhưng vì căn nhà cómột khoảng đất trống phía trước chừng bốn thước, đủ để chúng tôi làm một vườn bông. Vợchồng tôi cùng chung một sở thích yêu cây cỏ, hoa lá. Dọn đến nhà mới, bỏ một tuần lễ đểthu xếp trong nhà xong, chúng tôi ra tay trồng bông phía trước nhà ngay. Hàng rào kẽm gaingoài cổng, chúng tôi trồng bìm năm lá, chỉ hai tháng đã xum xuê xanh mướt và rộ nởnhững cánh hoa màu tím hoa cà. Lối đi từ cổng vào trước cửa nhà, tôi cho trải đá vụn xanhvà trồng cỏ chi lan dọc theo hai bên lề. Phần đất còn lại ở hai bên, chúng tôi trồng nhiều loạibông khác. Không lâu lắm, từ ngày dọn đến ở tới nay khoảng nửa năm, chúng tôi đã lậpđược một vườn bông như ý.Chiều hôm đó, cũng như mọi buổi chiều khác, tôi ẵm bé Dũng Tâm ra ngồi chơi nơi ghế xíchđu. Con trai tôi vừa tròn hai tuổi, bướng bỉnh nhưng cũng dễ thương, có thể ngổi yên trênghế xích đu với điều kiện trong tay phải có vài cái bánh bích quy. Vợ tôi luôn trữ sẵn bánhkẹo trong nhà để dỗ bé Dũng Tâm mà cũng để đãi khách tới chơi nhấm nháp với ly nước trànóng nữa. Hôm đó, tôi dỗ Dũng Tâm bằng hai cái bánh để có thể yên tâm xách thùng tướicây trước khi ra ngồi với con ngắm các cô cậu nhỏ học trò lũ lượt đi học về ngang qua. Mấtchưa đầy mười phút tưới cây, nhưng tôi mất đến mười lăm phút mà chưa tỉa xong đámbông mười giờ mọc thật rậm, lan cả ra lối đi, trùm lên những bụi chi lan. Đang tỉa bông, tôinghe tiếng a a của bé Dũng Tâm đồng thời với những tiếng trò chuyện huyên náo, tiếngchân người mỗi lúc một nhộn nhịp ngoài đường. Không cần nhìn ra, tôi cũng biết đã đến giờtan học.Nhưng bé Dũng tâm lại a a lên nữa. Tôi hỏi :- Gì đó con ?Con tôi, hai tay còn giữ nguyên hai cái bánh chưa ăn, đưa ra phía cổng để trả lời tôi. Tôiquay nhìn ra phía đó. Có mấy cô nhỏ đang lấp ló trước cổng nhà tôi, vừa mặc áo dài trắng,vừa mặc áo bà ba, nghĩa là lẫn lộn vừa trung, vừa tiểu học. Tôi hỏi :- Gì đó các em ?Mấy cô nhỏ thụt cả về hai bên, khuất sau hàng rào bìm năm lá. Rồi một cô nhỏ áo dài trắngbị đẩy ra, cô nhỏ lại chạy thụt vào. Kế là cô khác. Tôi nghe mấy cô nhỏ nói với nhau :- Mầy hỏi đi.- Thôi, mầy đi.Mấy cô nhỏ thật dễ thương, tôi đoán cả bọn ghé lại nhà tôi chỉ vì vườn bông. Tôi rửa tay rồibước ra trước cổng. Mấy cô nhỏ chạy dạt cả ra lề đường, định bỏ đi. Tôi hỏi một cô nhỏ cònđứng gần đó :- Các em muốn hỏi gì ?Cô nhỏ mặc áo dài trắng, tóc buông xõa, đôi mắt nai, có lẽ phải thu hết can đảm mới nóiđược câu :- Tụi nó muốn xin ông ít cây bông…Tôi cười để gây thiện cảm và nói với cô nhỏ mắt nai :- Em nói với các bạn lại đây, rồi tôi cho.Không đợi cô nhỏ gọi, cả bọn đến mười mấy cô nhỏ ở xa, trong trạc chín, mười, lớn lắm làmười hai, mười ba, đã ùa kéo lại bên cổng nhà tôi. Mấy cô nhỏ nhao nhao lên :- Ông cho em một nhánh cúc.- Bác cho cháu xin mấy ngọn mười giờ.- Chú cho con nhánh lá thuộc bài…Tôi đứng nơi cổng, hỏi cả bọn :- Bộ tôi già lắm sao mà các em kêu bằng ông, bằng bác ?Một cô nhỏ đáp :- Ông có râu rồi mà !Tôi bật cười vì câu nói hồn nhiên đó :- Tôi mới hai mươi lăm tuổi…Một cô nhỏ buột miệng :- Anh hai của em cũng hai mươi lăm.- Vậy các em có quyền coi tôi như anh hai các em vậy…Cả bọn huých nhau huyên náo :- Ê tụi bay, anh hai có con trai ngồi trong kia kìa…- Anh hai tao có tới ba đứa lận, tụi nó phải kêu tao bằng cô… Ngon lành chưa ?- Anh hai ! Chị hai ra kìa…Tôi quay nhìn vào nhà. Vợ tôi đã ra đứng trước cửa. Bé Dũng Tâm đòi mẹ ẵm, vợ tôi cúixuống đỡ con. Tôi nói:- Mấy cô nhỏ xin bông, em à.Vợ tôi nói :- Sao anh chưa mở cổng cho các em vào ?Tôi vừa cười vừa mở cổng. Mấy cô nhỏ ùa vào. Trong cái hỗn độn đó, tôi nghe được mấycâu nói :- Chị hai dễ thương và oai ghê.- Oai gì ?- Chị hai nói mở cổng là anh hai mở cổng liền…Vợ tôi cười hỏi tôi :- Tại sao hôm nay bỗng dưng anh lại là anh hai vậy ?Tôi đáp :- Tự ý mấy cô nhỏ gọi anh đó chứ.Vợ tôi nói với mấy cô nhỏ :- Các em lại đây chị bảo.Mấy cô nhỏ xúm quanh vợ tôi như bầy học sinh trong vườn trẻ đứng ...

Tài liệu được xem nhiều: