Tình cảm là như thế, cứ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ dịu dàng khiến ta không hề đề phòng, nhưng lại quẩn lấy ta khi ta bắt đầu dành tâm ý cho nó... Vốn biết rằng chuyện cổ tích là thứ chuyện kể trước khi đi ngủ, là câu chuyện của những giấc mơ, nhưng không vì thế mà người ta phải ngừng mơ mộng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ tích cà phê và sữaCổ tích cà phê và sữaTình cảm là như thế, cứ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ dịu dàng khiến takhông hề đề phòng, nhưng lại quẩn lấy ta khi ta bắt đầu dành tâm ý cho nó...Vốn biết rằng chuyện cổ tích là thứ chuyện kể trước khi đi ngủ, là câu chuyện củanhững giấc mơ, nhưng không vì thế mà người ta phải ngừng mơ mộng. Tôi viết câuchuyện này dành tặng cho bản thân, cũng là dành cho tất cả mọi người. Chúc mọingười có thể tìm được cho mình câu chuyện cổ tích riêng, không chỉ là nhữngfairy tale trong tưởng tượng...1. AnhCó thể nói em là một đứa con gái ích kỷ. Em vì bản thân mình quá nhiều, emchẳng bao giờ phủ nhận điều ấy. Vậy mà người ích kỷ như em đã quyết địnhnhường thứ quý giá nhất với mình cho một người con gái khác. Bảo vật ấy là anh.Em - không xinh, rất rất bình thường, nhưng lại có những giấc mơ lãng mạn bêncạnh chàng hoàng tử đẹp trai nhà giàu. Thế nhưng, cuộc đời đâu phải như ta mơtưởng, em fall in love với một người mà em không bao giờ nghĩ tới. Người ta chỉcó duy nhất một điểm giống như em từng mơ là cao hơn em hẳn một cái đầu vàkhá hiểu biết. Em có thể cực kỳ vui vẻ khi ở bên người ấy. Người ấy cũng có vẻquan tâm đến em, ở bên em lúc em cần, có khi còn đáp ứng cả những đòi hỏi kỳquặc không đầu không cuối của em. Thế nhưng người đó cũng dành những sự quantâm tương tự cho những cô gái quanh em, nhất là bạn bè em. Nếu như em đã làngười không tỉnh táo, nếu như em yếu mềm và tự dối được lòng mình là anh ấyquan tâm họ vì họ là bạn bè em thì em sẽ hạnh phúc lắm. Thế nhưng, em là thế,quá tỉnh táo và nhạy cảm, em lại chưa một lần cho phép mình nghĩ em có thể sẽ làcông chúa của ai đó. Em chỉ luôn hạ thấp mình và gọi đó là tự ý thức được bảnthân. Em không biết liệu thế có phải là khôn ngoan hay không, nhưng nó giúp emtrở nên cứng rắn hơn. Em tự bắt mình không được xiêu lòng trước bất cứ ai, dù cótốt thì họ cũng chẳng dành cho em. Và thời gian đã chứng minh những gì em làmlà đúng, em đã không phải khóc thầm rồi trở nên thù hận nguời khác như mấy côgái thiếu ý chí trong những bộ phim Hàn Quốc chiếu trên tivi mà em thường đượcxem.Anh là một người quá... bình thường. Em không bao giờ nghĩ là tình cảm của mìnhsẽ dành cho một người bình thường như anh. Vậy nên em cứ ở bên anh mà khôngthèm nhắc nhở bản thân phải cẩn thận với thần Cupidon nghịch ngợm. Bên anh,em được thật sự là em, vui vẻ và tự nhiên. Không biết là do em ảo tưởng hay là sựthật ngọt ngào là anh luôn nhìn em, ánh mắt anh luôn hướng về em. Trìu mến, yêuthương. Em thấy mình trở nên thật nhỏ bé và hạnh phúc trước cái nhìn ấy. Em vẫntự dặn lòng rằng không được quá mơ mộng, nhưng chỉ cần thấy tên anh sáng lêntrên màn hình điện thoại là em sẵn sàng bỏ hết mọi việc chỉ để nhắn tin với anh,nói chuyện với anh. Chỉ cần anh quan tâm đến em thì em đã vui đến mức muốncười mãi...Em biết, em biết chứ, anh, dù chỉ bình thường thôi, cũng không phải là dành choem. Nhưng em đã không làm thế nào được rồi, em nghĩ là mình đã thích anh mấtrồi.Ừ thì em ngốc! Anh chưa một lần nói thích em hay bất kỳ điều gì tương tự thế màem đã quan tâm đến anh vô điều kiện. Em lo lắng cho anh từng chút một, chẳngđắn đo hay toan tính... Em cứ thế, ngày ngày tháng tháng ở bên anh, cho đi thờigian và cả tâm sức của mình. Nhưng lạ một điều là em chưa bao giờ có ý định bắtanh phải trả cho em thứ gì. Mặc dù - như em đã nói đấy - em là một người vô-cùng-ích-kỷ.Tình cảm là như thế đấy! Nó nhẹ nhàng bao bọc lấy ta khi ta chưa thèm quan tâm,nó cứ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ dịu dàng khiến ta không hề đề phòng,nhưng lại quẩn lấy ta khi ta bắt đầu dành tâm ý cho nó. Thế rồi lúc mà ta biết làkhông thể nào rời xa được nó nữa thì nó lại rời bỏ ta. Em nhớ mình đã đau khổ đếnmức nào khi anh nói với em là anh đã yêu chị ấy. Đau lắm, anh có biết không? Lúcấy em chỉ muốn khóc thật to, muốn ôm lấy anh mà hét lên rằng: “Em yêu anh!”Yêu anh biết nhường nào. Là do bản tính vốn có của em, thay vì nỗi đau dâng tràolên trong tim, em mỉm cười với anh, vô tư như đứa em gái nhỏ trêu chọc anh traivới mối tình đầu khó nói. Em vui vẻ nói cười, giấu biến đi giọt nước mắt xót xa.Em chắc là một diễn viên đại tài nên anh mới chẳng thể nhận ra một chút gì...Vì sao khi anh đi, em đã không ôm lấy anh, hỡi người...?Vì sao đôi chân em cứ đứng nhìn anh xa mãi xa...?2. EmCô bé có lẽ là mảng màu rực rỡ nhất trong cuộc sống vốn tẻ nhạt của anh. Ấntượng đầu tiên của anh về bé là khi bé đang lên lớp cho bạn anh về thế nào là lịchsự, vì thằng bé chẳng may làm đổ giá vẽ của một-người-không-quen mà dám đithẳng không thèm xin lỗi một câu. “Chà chà! Lại một cô nàng 9X đanh đá. Hừm,nhưng cũng có vẻ cá tính ra phết”. Đấy là toàn bộ những suy nghĩ của anh về béngay lúc ấy.Lần thứ hai nhìn thấy bé là trong một hoàn cảnh quá khác. Em đang lặng lẽ ngắmnhững bức tranh cổ trong Bảo tàng Dân tộc học. Cô bé đanh đá giờ nhìn thật hi ...