Chuyện kể rằng ngày nay có một đôi trai gái yêu nhau say đắm. Tình yêu của họ trong sáng lắm, ngọt ngào lắm, chẳng hề vương chút ưu phiền. Nhưng vì hoàn cảnh gia đinh quá trái ngang nên chẳng bao lâu sau chàng trai đã quyết định dừng lại, mặc cho cả hai vô cùng đau đớn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ Tích Thời Hiện ĐạiCổ Tích Thời Hiện Đại…Chuyện kể rằng ngày nay có một đôi trai gái yêu nhau say đắm. Tình yêu của họtrong sáng lắm, ngọt ngào lắm, chẳng hề vương chút ưu phiền. Nhưng vì hoàn cảnhgia đinh quá trái ngang nên chẳng bao lâu sau chàng trai đã quyết định dừng lại,mặc cho cả hai vô cùng đau đớn. Cô gái đã tìm mọi cách để liên lạc với chàng trainhưng tất cả đều vô vọng, chỉ có im lặng trả lời cô. Còn chàng trai cũng không tìmcách bào chữa lỗi lầm của mình, chàng ta tự nghi rồi cô ấy cũng sẽ quên đượcmình thôi và cũng đã bao lần chàng suýt nữa thì không kìm lòng được, nhưng cuốicùng sự mạnh mẽ của người con trai đã chiến thắng, chàng quyết tâm im lặng dùtrái tim chàng cũng vạn phần tan nát.Ngày còn bên nhau, cô gái cứ nằng nặc đòi chàng trai phải hứa rằng sau này haingười phải nhất định có chung ngày cưới. Chàng trai vui vẻ nhận lời cho cô gái vuichứ dường như chàng trai không hề hiểu sâu xa những gì mà cô gái đang suy nghi.Cô mỉm cười và an lòng về lời hứa ấy.Thấm thoát đã 10 năm trôi qua, giờ đây cả cô gái và chàng trai đều đã thành đạt vàai cũng có sự nghiệp riêng mình. Chàng trai có biết đâu rằng trong suốt bao nhiêunăm qua có người vẫn luôn dõi theo mình. Mỗi khi chàng trai đứng trước nhữngngưỡng cửa quan trọng của cuộc đời, cô gái đều cầu mong cho anh được bình anvà thành công mĩ mãn. Cô vui cùng niềm của anh, đau cùng nổi đau anh chịu dùanh không hề hay biết. Khi chàng trai đã ở đỉnh vinh quang, thành công nhất củasự nghiệp, đó cũng là lúc gia đinh nhắc nhở anh về chuyện lập gia thất. Anh cũngthầm nghĩ có lẽ đã đến lúc mình nên lập gia đinh. Một thoáng bối rối anh nghi vềcô, không biết bây giờ cô như thế nào, có lẽ cô đã yên ấm bên người cô yêu, rồi bấtchợt anh mỉm cười, chắc gì giờ cô còn nhớ tới anh mà anh vương vấn. Tiệc cướilinh đinh diễn ra, cô dâu trẻ trung xinh đẹp luôn tươi cười như nụ hoa mùa xuânmới nở kia không ai xa lạ mà chính là cô thư ký của anh. Cả hai gia đinh có vẻ rấthài lòng. Anh vẫn giữ vẻ mặt binh thản vốn có của mình, thỉnh thoảng lại nở nụcười cùng mấy vị khách mời. Không hiểu sao mấy hôm gần đây anh thấy tâm tưxôn xao lạ, kỷ niệm cùng cô những ngày xưa ấy hay bất chợt ùa về trong anh. Anhthấy một chút nhớ nhung, một chút quyến luyến, những thứ cảm giác mà trong 10năm qua đã bị bộn bề cuộc sống chôn vùi vào quên lãng. Nhưng rồi anh tự trấn anmình, có lẽ là do tâm trạng trước khi cưới hay rối bời vậy thôi và anh phải quay vềthực tại.Ngày cưới của anh thật rộn ràng náo nức, kẻ chạy tới, người chạy lui lo chuẩn bịchu toàn cho giờ đón dâu. Mọi người ai ai cũng nói cười rộn rã. Vâng, ngày cướicủa anh. Giờ lành đã đến, anh cùng cô dâu tay trong tay tiến về phòng chính để làmlễ. Trong giây phút thiêng liêng ấy, anh nghe có tiếng xì xào càng lúc càng to vàrồi mọi người tập trung lại phai cổng vào. Anh cũng hướng mắt nhìn theo vàchuyển từ sự ngạc nhiên sang bối rối, từ ngoài cổng có thêm 1 cô dâu nữa đangtiến về phía anh đang làm lễ. Đã hơn 10 năm không gặp nhưng làm sao anh quêntừng đường nét trên khuôn mặt ấy, chính là cô, người con gái của hơn 10 năm vềtrước. Tuy giờ đây thời gian đã tàn nhẫn với nhan sắc của cô nhưng anh vẫn nhậnra cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh lại lặng im. Cô với bộ xoa rê trắng, đóa hoatrên tay màu trắng, tất cả những thứ trên người cô lúc này đều màu trắng, nó toátlên một vẻ gì đó khiến người đối diện phải thấy lạnh người. Cô từ từ tiến về phíaanh trong sự ngạc nhiên của mọi người trong lễ cưới, kể cả cô dâu chính thức củaanh, có lẽ trong đầu mọi người đều xuất hiện dấu chấm hỏi to đung mà không cólời giải đáp. Khi cô tiến đến trước mặt anh, cô vừa định nói điều gì đó thì từ miệngcô có dòng máu đỏ thẳm tuôn ra, cô ngã người xuống, như phản xạ tự nhiên, anhđưa tay ra đỡ lấy cô, đóa hoa văng tung tóe, từng cánh hoa vương vãi trên sàn nhà,vụn vỡ… Cô cố dùng chút sức lực còn lại của mình mở đôi mắt to tròn ngày nàoanh yêu ra và thì thầm đủ để một mình anh nghe:” Em đã giữ được lời hứa, mìnhcưới chung ngày, chỉ có điều lễ cưới của em đã thiếu mất chú rể, chúc anh hạnhphúc”. Cô nhắm nghiền đôi mắt, một giọt lệ tuôn rơi, bàn tay cô từ từ rời khỏi đôigò má của anh và rơi tự do vào không trung. Cho đến tận giây phút này đây anhmới biết rằng anh thật sự đã mất cô. Mất mãi mãi. ...