Thông tin tài liệu:
Phần 36Sáng hôm sau Chồn và Lợn Lòi cùng dậy sớm lên đường. Chồn thấy im lặng mãi cũng buồn nên gợi chuyện trước: -Ngày mai gặp Đai vương, phúc họa chưa biết trước, nhưng dù sao chuyến đi này cũng rất cần, Anh ạ, từ ngày tôi xưng t ội sám hối với anh xong, tôi lại phạm thêm nhiều tội mới nữa. Bây giờ nhân tiện tôi muốn xưng tất cả với anh để lương tâm khỏi cắn rứt. Lợn Lòi gật đầu bằng lòng. Chồn bắt đầu kể: - Tôi đã bóc được mảnh da tốt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Chồn Tinh Quái (Phần 4 và hết) Con Chồn Tinh Quái Tác giả: Linh Bảo (Phần 4 và hết) Phần 36 Sáng hôm sau Chồn và Lợn Lòi cùng dậy sớm lên đường. Chồn thấy im lặng mãi cũng buồn nên gợi chuyện trước: -Ngày mai gặp Đai vương, phúc họa chưa biết trước, nhưng dù sao chuyến đinày cũng rất cần, Anh ạ, từ ngày tôi xưng t ội sám hối với anh xong, tôi lại phạm thêmnhiều tội mới nữa. Bây giờ nhân tiện tôi muốn xưng tất cả với anh để lương tâm khỏicắn rứt. Lợn Lòi gật đầu bằng lòng. Chồn bắt đầu kể: - Tôi đã bóc được mảnh da tốt nhất trong người Gấu. Vợ chồng Sói cũng phảilột cho tôi mỗi người một đôi giày. Tôi báo được thù như thế cũng là nhờ tôi nó dốivới Đại vương tôi có một kho tàng xin dâng cho Đại vương. Mới đây tôi lại giết Thỏgửi đầu về, Thỏ và Quạ kiện tôi cũng không oan tí nào. Còn một chuyện này tôi cũng kể nốt anh nghe. Một hôm tôi và Sói đang kiếmăn, chúng tôi đi lang thang gặp hai mẹ con mụ Ngựa Đen. Sói bảo tôi: - Cháu xưa nay vẫn nổi tiếng ngoại giao giỏi. Bây giờ cậu đói quá cháu hãy đếnhỏi xem mụ Ngựa Đen kia có bán con mụ không. Nếu giá phải chăng chúng ta ăn tạmvậy. Tôi liền đến gần mụ Ngựa Đen hỏi rất lễ phép: - Chào chị Ngựa. Cô bé kia chắc là con của chị. Chị có vui lòng bán không? Mụ Ngựa vui vẻ đáp: - Tôi không có ý định bán nhưng nếu bác trả giá cao thì tôi cũng để lại cho bác.Giá cả tôi đã viết sẵn vào móng chân sau của tôi ấy. Bác có muốn xem thì xem. Tôi thấy hơi ngại ngại nên trả lời: - Tôi rất muốn xem chị ạ. chỉ tiếc rằng tôi không biết chữ số Ả rập. Vả lạikhông phải tôi muốn mua Ngựa, cái nhà bác Sói đứng đằng kia nhờ tôi hỏi hộ đấy thôi. Ngựa mẹ cười trả lời: - Nếu thế bác gọi bác ấy đến mà xem. Tôi trở lại nói với Sói: - Ngựa mẹ bằng lòng bán con, giá tiền viết ở móng chân sau. Tôi sợ mụ ta viếtbằng chữ ngoại quốc đọc không được xấu hổ nên không xem. Cậu muốn mua thì đếnmay ra đọc được. Sói kiêu hãnh trả lời: - Nhất định đọc được hẳn đi. Tiếng Anh, Pháp, Việt, Tàu, La tinh, Hy lạp, cóchữ gì là chữ cậu không biết. Hồi xưa lúc cậu sang du học bên ấy vẫn cùng các nhàbác học đối đáp làu làu. Cậu đọc Thánh kinh nhanh như đọc tên mình. Hôm nay chỉ cómột cái giá tiền, khó quái gì? Sói nói xong đến gần Ngựa Mẹ hỏi: - Ngựa con chị bán bao nhiêu tiền đấy? Tính giá phải chăng đừng nói thách tôisẽ mua ngay. Ngựa mẹ trả lời: - Tính tôi thẳng thắn đã nổi tiếng xưa naỵ Buôn bán không nói thách bao giờ.Nói bao nhiêu bán bấy nhiêu, giá cả công bình phải chăng. Bác thật lòng muốn mua thìxem ở móng chân sau tôi đấy. Sói đến gần chân Ngựa cúi đầu hỏi: - Đâu? Cho tôi xem. - Đây này. Ngựa mẹ nói xong cất chân lên cao, bên dưới móng có đóng sáu cái đinh nhọnhoắc. Mụ lấy hết sức mạnh đá trúng ngay vào đầu Sói không chệch một ly một tý nào,Sói bị đòn bất ngờ ngã xuống đất ngất đi. Ngựa Mẹ cũng dắt con bỏ đi nơi khác. Sói nằm chết giấc mãi đến một giờ sau mới tỉnh lại, đầu hắn bị thương nặng vừarên vừa khóc. Tôi đến gần hỏi: - Ngựa mẹ đi đâu rồi hỡ cậu? Thịt ngựa con có ngon không ? Cậu có thịt ngựacon vừa mềm vừa bổ xơi một mình quên mất cả cháu như thế thực không phải! Cậu ănno xong lại còn ngủ ky,õ thực sung sướng nhất trên đời. À, thế còn trên móng ngựaviết bằng chữ gì thế hở cậu? Học vấn uyên thâm như cậu làm gì mà không hiểu nhỉ! Sói tức giận trả lời: - Con mẹ ấy thế mà lưu manh! Cháu có thấy cái gì trên trán cậu không? Sáu cáilỗ thủng thịt chảy máu đây này, giá tiền bán con của nó đấy. Không cần đọc được chữ,chỉ đếm cũng biết. Thật ra Sói bị chết hụt cũng tại tôi biết mà không bảo. Tôi xin nhận hết tội lỗi.Anh cầu Thượng đế tha tội cho tôi nhé. Mai đây chưa biết sống chết ra sao, thú tội rồitrong người mới nhẹ nhàng không bứt rứt như trước nữa. Nếu may mắn tôi thoát tội,anh bảo tôi nên làm thế nào để ăn năn cải ác tùng thiện. Lợn Lòi thở dài bảo: - Bây giờ tôi mới biết anh là con người bất trị, tội anh nhiều quá ai nghe cũngngán. Nhưng thôi dù sao kẻ chết cũng đã chết rồi, còn tôi thấy anh lâm nguy lẽ nàokhông cứu. Cố nhiên tôi sẽ cầu xin Thượng đế tha tội cho anh, nhưng bọn kẻ thù củaanh sẽ chẳng để anh yên đâu. Rắc rối nhất là vụ đầu Thỏ. Sao anh lại dùng thủ đoạnnhư thế để trêu tức Đại vương? Đó là miếng đòn trí mạng đấy! Chồn cười lạt: - Vụ nầy chẳng quan hệ một chút nào cả. Anh cũng thừa biết rằng ở đời nàymuốn sống, muốn tồn tại không phải dễ, nhất là chúng ta không phải là kẻ ăn chay tuhành, đóng cửa cầu nguyện trong Giáo đường. Lúc ấy Thỏ nhí nha nhí nhảnh trước mặt tôi một cách khêu gợi, hắn ta vừa béovừa xinh đẹp, tôi thì vừa mệt vừa đói anh bảo làm sao mà chẳng động lòng. Vợ con tôiđang chào mừng không lẽ không có quà gì cho chúng vui, không ...