Danh mục

Con Đường Tình Yêu

Số trang: 163      Loại file: pdf      Dung lượng: 528.37 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Liếc nhìn đồng hồ tay, thấy chỉ còn nửa tiếng là đến giờ chiếc máy bay từ Pháp về Việt Nam hạ cánh, Thu Minh cuống quýt sửa sơ lại trang phục, đầu tóc rồi chạy ra đường. Cô không quên nói với mẹ: - Con đi mẹ nhé ! Bà Thu Mai lắc đầu mắng với theo: - Lúc nào cũng như chạy giặc ! Cái tật lớn không bỏ. Thu Minh nghe kịp, cười hì hì. Vừa may chiếc taxi trờ tới, cô mở cửa và chui vào xe. Mười lăm phút sau, cô đã có mặt ở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Đường Tình YêuCon Đường Tình Yêu Diệu Hạnh Con Đường Tình Yêu Tác giả: Diệu Hạnh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Trang 1/163 http://motsach.infoCon Đường Tình Yêu Diệu Hạnh Tập 1 -Liếc nhìn đồng hồ tay, thấy chỉ còn nửa tiếng là đến giờ chiếc máy bay từ Pháp về Việt Nam hạcánh, Thu Minh cuống quýt sửa sơ lại trang phục, đầu tóc rồi chạy ra đường. Cô không quên nóivới mẹ:- Con đi mẹ nhé !Bà Thu Mai lắc đầu mắng với theo:- Lúc nào cũng như chạy giặc ! Cái tật lớn không bỏ.Thu Minh nghe kịp, cười hì hì. Vừa may chiếc taxi trờ tới, cô mở cửa và chui vào xe.Mười lăm phút sau, cô đã có mặt ở sân bay. Chờ thêm một lúc thì Mỹ Khanh ra tới.Con nhỏ là người đầu tiên đẩy xe hành lý ra. Thu Minh nhảy nhảy và giơ tay vẫy.Trong thấy bạn, Mỹ Khanh cười toe toét. Nhỏ buông tay đẩy xe, ôm chầm lấy Thu Minh:- Nhớ mày quá, khỉ ạ !Thu Minh giãy nảy:- Nói nhớ nhất không được à ?Mỹ Khanh bật cười:- Câu đó để dành cho lão Khánh mà.Thu Minh thoáng lo lắng. Cô lảng đi:- Mi đẹp ra nhiều đấy.Đúng lúc ấy có tiếng reo:- Thu Minh ! Thu Minh phải không ?Thu Minh nhìn về nơi có tiếng gọi. Cô ngờ ngợ nhìn người thanh niên cao to đẹp trai, có mộtvết sẹo cuối chân mày.- Ôi, anh Tí Sún ! - Cô buột miệng kêu, vẻ mừng rỡ.Người thanh niên cười lớn:- May là em nhớ. Đúng hắn đó !Thu Minh bẽn lẽn che miệng cười:- Xin lỗi. Phải gọi anh là Mạnh Khang.Trang 2/163 http://motsach.infoCon Đường Tình Yêu Diệu HạnhKhang nheo mắt:- Có hề gì ! Em khác xưa nhiều. Đẹp và quyến rũ.Thu Minh đỏ mặt. Cô đánh trống lảng bằng cách quay sang Mỹ Khanh.- Đây là Mỹ Khanh, bạn em.Khang chìa tay:- Hân hạnh được biết Khanh.Mỹ Khanh bắt tay Khang:- Rất hân hạnh ! Thu Minh là bạn thân của Khanh đó.- Vậy chúng ta đi uống nước nhé. Một chút rồi về nhà, được không ? - Khang đề nghị.Thu Minh nhìn Mỹ Khanh. Nhỏ liền gật đầu, vì dù sao Khánh cũng đi công tác không có nhà.Mạnh Khang mừng quýnh. Anh hớn hở mời hai cô gái vào một quán cà phê gần sân bay.- Bác vẫn khỏe chứ em ? - Hớp một ngụm nước, Khang hỏi.- Dạ, mẹ em vẫn khỏe.Thu Minh mỉm cười đáp. Cô vẫn còn rụt rè. Mạnh Khang ngày xưa là một chú nhóc đen gầy,sún mất bốn cái răng cửa, ở sát nhà cô. Chú nhóc hay rủ cô đi tắm sông và hái trộm trái cây nhàngười khác.Và thi thoảng cũng sẵn sàng bợp cho cô một cái, nếu cô giành mất phần ăn của chú.Bây giờ ... quả thật cô không thể tưởng tượng ra nổi, nếu không nhìn thấy vết sẹo nơi cuối chânmày trái của Mạnh Khang. Mà vết sẹo ấy thì ...Thu Minh bật cười.- Em cười gì ? - Khang nhìn Thu Minh chăm chăm.- Vết sẹo của anh và ngày xưa.- À, à ... - Khang đưa tay sờ - Ngày xưa, em là một cô bé nghịch ngợm chứ không dịu dàng nhưbây giờ.Mỹ Khanh xen vô:- Gì chứ ? Anh khoan vội kết luận nhé ! Con nhỏ này vẫn ...- Thôi mà ! - Thu Minh bấm tay Khanh - Có cần phải bôi xấu ta sớm vậy không ?Mạnh Khang vẫn không rời mắt khỏi Thu Minh:- Có thế nào đi nữa thì hôm nay anh thật sự choáng ngợp khi gặp lại em đó.Thu Minh điếng người vì lời thổ lộ quá táo bạo cùng ánh mắt như thiêu cháy cô của anh.Trang 3/163 http://motsach.infoCon Đường Tình Yêu Diệu Hạnh- Em ... - Bất chợt cô vụng về giấu tay dưới gầm bàn.Mạnh Khang kịp nhìn thấy, giọng anh thảng thốt:- Em ... đã có chồng rồi hả ?Thu Minh bối rối gật đầu:- Vâng, chúng em đã đính hôn.Mạnh Khang thở ra:- Vậy là anh vẫn còn cơ hội ...Anh nói thẳng toạc khiến Mỹ Khanh lẫn Thu Minh đều bất ngờ:- Có lẽ ... chúng em phải về ... - Thu Minh đá nhẹ chân Mỹ Khanh và hấp tấp đứng lên - vì sợ Ởnhà trông.Mạnh Khang chụp tay Minh:- Ơ ... khoan ! Chút nữa đi. Bao nhiêu năm rồi chúng ta mới gặp lại. Cũng phải mười hai năm.Anh có rất nhiều điều muốn hỏi em.- Em ... - Thu Minh lảng tránh ánh mắt chân thành của anh - Vì lần này sợ nhà Mỹ Khanh lo.Lần khác, chúng ta sẽ gặp lại.- Thật nhé ! - Mạnh Khang quýnh quáng đưa cho cô số điện thoại.- Còn số điện thoại của em ? - Anh cầm điện thoại di động trên tay chờ đợi.Thu Minh đọc số điện thoại của mình, anh bấm lưu vào máy và tiếc nuối nhìn cô ra về.Thu Minh kéo tay Mỹ Khanh. Cô đi thật nhanh, hai chân muốn va vào nhau. Anh đang nhìntheo cô, cô biết và không dám ngoái lại.- Khang bị sét đánh trúng rồi - Mỹ Khanh thì thầm.- Cũng vô ích thôi. Tao đã có Gia Huy, anh ấy là một người tốt - Thu Minh nói như nhắc nhởmình.Trời ...

Tài liệu được xem nhiều: