Thông tin tài liệu:
Nàng bước từng bước trên đường Tràng Thi. Một làn gió cuổi thu cuộn đầy hơi nước mặt hồ. Nàng thấy toàn thân như gai lạnh. Nàng kéo hai tay lên ôm chặt lấy vai. Người đó có phải đã hứa sẽôm nàng như thế này mãi không? Dường như trước mặt nàng là bóng dáng một cặp tình nhân, cô gái nũng nịu ghé sát đầu vào vai chàng trai.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con gái khi yêu đừng nên yêu hết lòngCon gái khi yêu đừng nên yêu hết lòngNàng bước từng bước trên đường Tràng Thi. Một làn gió cuổi thu cuộn đầy hơinước mặt hồ. Nàng thấy toàn thân như gai lạnh. Nàng kéo hai tay lên ôm chặt lấyvai. Người đó có phải đã hứa sẽôm nàng như thế này mãi không?Dường như trước mặt nàng là bóng dáng một cặp tình nhân, cô gái nũng nịu ghésát đầu vào vai chàng trai. Những tiếng nói thì thầm yêu thương cứ kéo dài bất tận,và bất ngờ, họ trao nhau một nụ hôn.Nàng mở choàng mắt ra, cố nghe tiếng dòng xe tấp nập. Nàng ngoảnh mặt sangbên phải, cảm giác mọi thứ như trôi chậm lại. Thư viện quốc gia kìa. Nó có phảitừng là nơi nàng đến rất nhiều, chỉ để mong gặp lại một người không?“Ngày đó mỗi chiều thứ 3, thứ 5 và Chủ nhật em đều tới thư viện quốc gia. Chỉ vớimột ý nghĩ là có thể gặp lại anh.”“Nếu ngay từ đầu đã thích anh như vậy, sao khi anh xin số điện thoại lại còn khôngcho? Em có biết lúc em từ chối anh thất vọng như thế nào không?”Nàng khẽ mỉm cười, khẽ hít một hơi thật sâu. Hương hoa sữa tràn ngập vào cơ thểnàng, nhưng sao hôm nay nàng vẫn thấy lanh lẽo.“Em thích hoa sữa. Hoa sữa rất ấm.”“Có ấm bằng anh không?”Anh ôm lấy em và ghì thật chặt.“Anh muốn suốt đời này được ôm em như thế này, để em biết rằng anh yêu emnhiều như thế nào.”Cảm giác cô đơn này, nàng lặng lẽ đếm những bước chân, nàng không muốn ở lạichốn này.“1,2,3…”“Nhất định anh sẽ ở bên em trọn đời. Sẽ bước cùng em trong mọi nẻo đường.”Anh chạm tay vào cơ thể em. Mỗi nụ hôn của anh khiến em chỉ còn biết anh tồntại, chỉ còn anh là hiện thực, chỉ còn anh là quan trọng.“Anh sẽ làm thế thật chứ?”Hơi thở dồn dập khiến em không nghe trọn vẹn được câu trả lời. Mà lúc này emđâu cần phải nghe câu trả lời.Nàng dừng lại ở ngã tư. Là phố Hàng Khay phải không? Có phải đi tiếp là sẽ nhìnthấy mặt hồ. Buổi chiều rồi, mặt hồ sẽ xanh lắm. Nàng muốn nhìn thấy Bưu điệnHà Nội từ phía bở bên kia. Và đếm dần từng giây cho tới khi chạm mốc 5h30chiều.“Khi tới 5h30 chiều thì mình sẽ làm gì tiếp?”“Anh sẽ đưa em đi ngắm hoàng hôn ở cầu Long Biên. Em có thích không?”“Sao anh biết em thích hoàng hôn?”“Uhm…Hầu hết con gái đều thế mà.”Anh lại kéo em vào lòng. Cứ ôm em như thế. Em chợt nhớ có ai đó nói với em:“Con trai mà khéo chiều con gái thì hoặc là đã từng yêu ai đó rất lâu, hoặc là đãquen với rất nhiều người.”Nàng tự nhiên cảm thấy ngột ngạt. Rồi bất giác theo thói quen nàng đưa tay lên chelấy miệng. Một giọt nước mắt trào ra. Đôi mắt nàng đờ đẫn nhìn. Đây rồi, nàng đãđến nơi nàng muốn. Nhưng vẻ đẹp mà nàng đã từng thấy đâu rồi? Đâu rồi mặt hồvới những vệt nắng vàng phủ quanh những bóng cây? Đâu rồi đồng hồ lớn lấp lósau những vạt lá rũ sát mặt rêu? Đâu rồi những vết hằn cổ kính tháp rùa phơi cùngnắng gió?“Anh có yêu em không?”Em hỏi anh sau nụ hôn đầu chúng ta. Phụ nữ nào cũng thế. “Anh có yêu emkhông?” là câu đầu tiên phụ nữ hỏi “đối tác” khi lần đầu trao nụ hôn.“Anh yêu em.”Anh trả lời. Đàn ông nào cũng thế. Câu “Anh yêu em” luôn được họ nói ra khi âuyếm, và đó là câu nói dối kinh điển nhất của nam giới.Nàng nheo trán, nhìn nhánh cây khô ở ngay trước mặt. Tình cảm của người đó cóphải là nhánh cây tươi rồi héo úa, hay ngay từ đầu đã chẳng tồn tại? Người đó cóphải đã dối lừa nàng suốt bao nhiêu năm, hay là thời gian đã làm cho tình yêu vụnvỡ. Sao nàng cứ hỏi đi hỏi lại trong đầu những câu như thế? Một chút niềm tintrong nàng cũng không còn sao?“Em có biết giữa niềm tin và tình yêu, cái nào có trước không?”Em yêu anh, vì em tin rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, vì em tin rằng anhsẽ che chở cho em những lúc em cần nhất, vì em tin rằng anh sẽ không bao giờ lừadối em.“Em nghĩ là niềm tin có trước.”“Em sai rồi, là tình yêu có trước chứ. Vì người ta yêu nên người ta mới tin. Thếnên mới có chuyện mù quáng vì yêu chứ.”Anh cúi sát đầu hơn và hạ thấp giọng khi nói tiếp:“Vì anh yêu em, nên anh sẽ luôn tin em.”Ngay từ ban đầu đã yêu người đó đến mù quáng phải không? Nhưng những khingười đó nói những câu đấy, làm sao có thể khiến cho người nghe không mù quángđược. Nàng thấy trong miệng khô khan, muốn nói ra thành tiếng mà sao cứ thấynghèn nghẹn. Nàng thấy tủi hổ, muốn gào khóc mà lại cảm thấy không đành. Nàngcó cảm giác cuộc đời này lừa gạt nàng.Nàng đã từng rất vui vẻ yêu đời, đã từng suốt ngày ca hát vui đùa, đã từng chạyđuổi trong tiếng cười trẻ trung.Nàng muốn lại một lần nữa, nhún nhảy với lũ bạn trong phòng karaoke, rượt nhaudưới cơn mưa rào bất chợt, gào thét ở bãi đá sông Hồng, tê môi vì ăn kem trongmùa lạnh.Nàng bước chận tới hiệu kem Thủy Tạ, nở một nét cười khi trên tay nàng là câykem cốm xanh mướt lạnh. Khi chạm vào, cảm giác cái lạnh giật mình khiến nàngtỉnh táo. Vị kem này, có phải là rất ngọt.“Em có thích kem chua không? So với kem ngọt em thích thế nào hơn?”“Em đương nhiên là thích chua mà. Phụ nữ thích vị chua hơn nam giới phảikhông?” ...