Khi sinh nó ra, không hiểu tại sao trong nhà nó muỗi nhiều quá, đập bao nhiêu cũng không hết, vậy là má nó lấy luôn tên Muỗi, Nguyễn Thị Muỗi . Kệ, tên xấu dễ nuôi . Muỗi học hết lớp bốn, nghỉ ở nhà phụ má bán hột vịt lộn . Muỗi chỉ bán buổi sáng, buổi chiều ở nhà chơi, nên đâm ra rảnh rỗi chẳng biết làm gì . Khoảng sáu, bảy giờ, sau khi ăn cơm tắm rửa xong xuôi, nó ra cột điện bắc ghế ngồi nói chuyện với chị Bích bán thuốc lá...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Nhỏ Bán Hột Vịt Lộnvietmessenger.com Phan Đức Thuận Con Nhỏ Bán Hột Vịt LộnKhi sinh nó ra, không hiểu tại sao trong nhà nó muỗi nhiều quá, đập bao nhiêu cũng khônghết, vậy là má nó lấy luôn tên Muỗi, Nguyễn Thị Muỗi . Kệ, tên xấu dễ nuôi .Muỗi học hết lớp bốn, nghỉ ở nhà phụ má bán hột vịt lộn . Muỗi chỉ bán buổi sáng, buổi chiềuở nhà chơi, nên đâm ra rảnh rỗi chẳng biết làm gì . Khoảng sáu, bảy giờ, sau khi ăn cơmtắm rửa xong xuôi, nó ra cột điện bắc ghế ngồi nói chuyện với chị Bích bán thuốc lá lẻ . Nămnay Muỗi được mười sáu tuổi rưỡi, đã bắt đầu nói chuyện tình yêu tuổi mới lớn được rồi .Mấy hôm qua, nhân cái vụ dọn dẹp lòng lề đường anh chàng đeo băng bảo vệ , mă,t màysáng sủa, cao ráo .Muỗi kể:- Em bán hột vịt lộn trên lề đường, nghe nhốn nháo ở đầu kia là biết chuyện rồi. Em vộiđứng dậy, bưng thúng hột vịt lộn chạy vô hẻm . Lúc đó em thoáng thấy có bóng người áoxanh phía sau, em sợ quá càng chạy dữ, đến nỗi rớt dép . Em định bỏ chạy luôn nhưng sựcnhớ đôi đép em mới mua bốn chục ngàn, mà phải giá muốn gãy lưỡi mới mua được đó chớ .Vậy là em đứng lại ...Chị Bích ngạc nhiên:- Bộ em không sợ sao ?- Sợ chớ . Nhưng em tiếc đôi dép quá! - Muỗi kể tiếp - Anh ta thấy em tự nhiên quay lại thìđứng sững như trời trồng, nhìn em trân trối . Chắc ảnh ngạc nhiên lắm, hồi trước tới giờchưa có người nào buôn bán bất hợp pháp như em mà gan như vậy . Lợi dụng lúc ảnhcòn đang sững sờ, em thủng thẳng đi lại lượm chiếc dép lên .- Rồi sao ? - Chị Bích hỏi, giọng hồi hộp lẫn tò mò muốn biết kết cục ly kỳ như thế nào .Muỗi vén hai lọn tóc bên má, cười hì hì:- Rồi em xách dép chạy thẳng vô hẻm, không dám ngoái lại lần thứ hai ...Chị Bích thở phào:- Vậy mà tao cứ tưởng ...Muỗi khều chị Bích:- Hồi sáng này em gặp ảnh nữa, cái anh đeo băng bảo vệ ấy . Em lại ôm thúng chạy vôhẻm . Ảnh chạy theo sát bên, la lên: Cô, cô ... làm rớt cái kẹp tóc nè!Chị Bích bình luận:- Vậy là nó muốn làm quen với mày rồi!- Rồi ảnh đưa em cái kẹp tóc .- Giống Kim Trọng, Thúy Kiều quá hén, rồi sau đó nó đưa mày lên công an phường hả ?- Đâu có . Ảnh gặp ám ảnh hỏi: Hột vịt lộn bao nhiêu một trứng ? Em sùng ảnh chuyệnhôm qua ... rượt em nên em nói thách: Hai ngàn một trứng . Ảnh hỏi tiếp: Vậy thúng nàybao nhiêu trứng ? Em hỏi: Đủ tiền mua hết hôn? Bốn chục trứng lận, vị chi là tám chụcngàn đồng chẵn . Mua sỉ bớt hai ngàn còn bảy mươi tám ngàn . Ảnh thủng thẳng nói: Nếuhôm qua tôi bắt cô thì cô mất toi bảy mươi tám ngàn . Đâu còn ngồi đây mà cắt cổ kháchhàng . Em nghe vậy hết hồn định ôm thúng vọt vô hẻm, nhưg liếc thấy anh ta đang cười,trên vai lại không có chữ bảo vệ, có nghĩa là không phải đang thi hành nhiệm vụ, nên em antâm . Ảnh bèn cúi xuống lựa một chục, trả tiền đàn hoàng . Vậy là coi như quen nhau!Muỗi kết thúc câu chuyện một cách bất ngờ và ... lãng nhách như vậy . Chị Bích nghe xongliền thắc mắc:- Thằng đó tên gì ?Muỗi lắc đầu.- Em chưa hỏi tên . °°°Thực ra, chị Bích biết rõ thằng đeo băng bảo vệ hơn cả Muỗi, bởi vì nó là thằng em họcủa anh công an phường, sát bên nhà chị .Hôm sau, Muỗi lại ra ngồi chơi . Muỗi xé bịch đậu phộng rang ra mời chị Bích . Vừa nhấmnháp đậu phộng, Muỗi vừa nói:- Anh ta tên Tâm .Chị Bích ngạc nhiên:- Sao biết hay vậy ? Bộ hai đứa nói chuyện riêng với nhau rồi hả ?Muỗi cười:- Chưa! Nhưng em điều tra được .- Điều tra ?Muỗi nghinh mặt, hât cái mũi hỉnh lên trông thật buồn cưòi:- Chớ sao, anh ta hai mươi tuổi . Đang học đại học ... gì đó em quên mất rồi!Chuyện đó thì chị Bích biết . Nó học Đại học Bách Khoa năm thứ hai . Nhưng chị giả bộkhông biết nó là ai, thử coi Muỗi nói làm sao . Chị hỏi:- Đi học sao còn đi làm bảo vệ ?Muỗi tỏ ra rành rẽ:- Học một buổi, làm một buổi . Cũng như em đi bán hột vịt lộn vậy! °°°Muỗi vừa kéo ghế ngồi, chị Bích hỏi trước:- Em đã điều tra thêm chuyện gì nữa chưa ?Muỗi liền kể, giống như oan ức từ bao nhiêu ngày được trút ra:- Sáng nay, vừa nhác thấy ảnh là em an tâm rồi, còn quay lại cười với ảnh một cái nữa . Tựnhiên, không nói một lời, ảnh tiến tới túm lấy thúng hột vịt lộn, ném lên xe ba-gác . Mà emthấy mặt ảnh quạu lắm!Khi nghe đến câu này, chị Bích nghĩ ngay đến chuyện thằng Tâm, sinh viên kiêm bảo vệ chợ,vừa bị chính ông anh họ của mình, công an phường khiển trách về tội bao che cho con nhỏbán hột vịt lộn, tức Muỗi . Nhưng Muỗi đâu có biết chuyện đó, nó buồn buồn nói:- Em quê quá . Về nhà sợ má la, còn lên công an phường xin lại thì ... còn mặt mũi nàonữa!- Rồi sao ?- Em ngồi khóc! Lát sau ảnh quay lại, thấy em khóc, ảnh nháy mắt với em một cái . Em hiểuý chạy theo . Đến chỗ quẹo vắng người, ảnh lôi thúng hột vịt lộn đã để sẵn ở đó ra, nói: Mai mốt thấy bảo vệ là chạy đi, chớ còn đứng đó cười . Có ngày không còn một đồng làmvốn thì ... đừng có trách! Em lục lại đống hột vị ...