Buổi trưa ẩm ướt tháng Mười Một đó là ngày bức hoạ của Holbein thu hút giới mộ điệu tới Vernon, nơi có một cuộc đấu giá không tiền khoáng hậu về giá trị cũng như về mức độ quan trọng của nó. Bức họa được gửi đến không hẹn trước từ Tu Viện Wroxon bởi gia đình Kneller,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Công Nương Và Hoa Cẩm ChướngCông Nương Và Hoa Cẩm Chướng Archibald Joseph Cronin Công Nương Và Hoa Cẩm Chướng Tác giả: Archibald Joseph Cronin Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Trang 1/109 http://motsach.infoCông Nương Và Hoa Cẩm Chướng Archibald Joseph Cronin Chương 1 -Buổi trưa ẩm ướt tháng Mười Một đó là ngày bức hoạ của Holbein thu hút giới mộ điệu tớiVernon, nơi có một cuộc đấu giá không tiền khoáng hậu về giá trị cũng như về mức độ quantrọng của nó. Bức họa được gửi đến không hẹn trước từ Tu Viện Wroxon bởi gia đình Kneller, làbức hoạ nổi danh mang tên Quý Cô với hoa cẩm chướng, một tuyệt tác với sự pha trộn giữa nétthanh tú và phi thường trong cách thể hiện, bức họa là một chân dung nhỏ của Cô de Quercy,con gái của ngài đại sứ trong triều vua Henry Thứ Tám - được ra mắt năm 1532, không bao lâusau sự tái xuất hiện của Holbein ở London từ Basel – phong cách độc đáo nhất và thời gian huyhoàng nhất của vị bậc thầy này.Phòng hành lang đấu giá dài bị chật cứng người đúng bốn giờ rưỡi khi bức họa được kêu giá.Cuộc đấu giá bắt đầu với giá khiêm nhượng là hai ngàn guineas (guinea = đồng vàng Anh = 21shillings, 1 shilling [hào] = 12 pence [xu]), tăng nhanh thành năm ngàn, ngưng một hồi lại tănglên bảy ngàn, rồi ngưng và tăng với nhịp điệu thay đổi để loại trừ các kẻ cạnh tranh, rốt cuộc chỉcòn hai vị sừng sỏ, và giá cuối cùng lên tới chín ngàn bốn trăm guineas. Giá này đến đây ngừnglại.“Chín ngàn bốn trăm guineas.” Người điều khiển đấu giá, ẩn trong lốt y phục diều hâu đỏ maycắt khéo léo, tóc được chải ngôi cẩn thận, chiếc kim đính hạt trai viền nổi bật trên nền cà vạtđen, làm tôn thêm dáng vẻ của ông trong lúc mắt không rời khuôn mặt điềm tĩnh ngoảnh đingoảnh lại của Bernard Rubin. Rubin dường như ghét trả cao hơn mặc dù cuộc đấu giá đang gâybất lợi cho ông. Cuối cùng, ánh mắt sùm sụp khó nhận thấy dưới cái nón rộng vành chợt sánglên với một nét ngoan cố, và ngay tức khắc giọng người điều khiển vang lên:“Chín ngàn năm trăm guineas.” Ngay lập tức, một cử chỉ ra dấu gần như không thể cảm nhậnphát ra từ phía đối diện của căn phòng.“Chín ngàn sáu trăm,” giọng người điều khiển lễ phép vang lên.“Chín ngàn bảy trăm,” Rubin tăng giá một cách giận dữ nhưng lần nữa lại có kẻ đấu giá khác rahiệu, có vẻ thách thức với ông.“Chín ngàn tám trăm,” người điều khiển tuyên bố và dướn người về phía Rubin.Nhưng lần này Rubin chịu thua, giới hạn của ông chỉ có nhiêu đó, vẻ kiên cường không còn nữatừ lúc tiến hành đấu giá. Nếu có một thứ khiến già Bernard Rubin đứng đầu trong kỹ nghệ đồcổ, đó chính là tài dừng lại đúng lúc.“Chín ngàn tám trăm guineas,” người điều khiển lặp lại, đảo mắt khắp căn phòng chật cứng.Một sự im lặng.“Lần chót, chín ngàn tám trăm guineas.” Một tràng im lặng nữa, kỳ lạ, và cuối cùng được chấmdứt bằng một tiếng búa gõ mạnh.” Bán với giá chín ngàn tám trăm guineas... cho Cô Lorimer.”Katharine Lorimer đứng dậy nhẹ nhàng từ chiếc bàn dài nơi nàng ngồi, tiến tới cánh cửa đôiphía cuối căn phòng rộng lớn. Nhiều vị đấu thầu lịch sự lùi lại khi nàng bước ngang, thì thầm lờiTrang 2/109 http://motsach.infoCông Nương Và Hoa Cẩm Chướng Archibald Joseph Croninchúc tụng, ngoài một nụ cười nhẹ nàng dường như không chú ý tới họ lắm. Có lẽ nàng nhậnthấy khó trả lời lúc đó vì sự kiện táo bạo mới xảy ra, nàng cảm thấy nhịp đập rộn lên vì sự căngthẳng vô tận của vài giây cuối. Nàng đã đặt trọn trái tim vào bức hoạ, và một sự đặt giá nữa từRubin có lẽ sẽ đánh bại nàng.Từ bậc thang đi xuống, già Bernard hội nhập với nàng, bước đi lộp cộp nặng nề bên cạnh nàngtrong sự im lặng khó hiểu. Chiếc xe hơi của ông ta, màu đen và bạc kiểu Continental, thiệt là bựvà đắt tiền mà ông ta không bỏ lỡ cơ hội nào khoe với mọi người giá mua nó, đang đậu cạnh lềđường bên ngoài. Tới ngưỡng cửa, Katharine và Rubin ngừng lại, ngạc nhiên vì tiếng động vàmật độ giao thông, vì sự chói lòa và sự càu nhàu chói tai của London, làm cho phòng đấu giádường như xa vời và có vẻ không thực.“Cô đi cùng đường với tôi?” Rubin hỏi, một cử chỉ như muốn đưa nàng về.Gần năm giờ rồi và Katharine bất chợt quyết định không trở lại làm việc tiếp mà về nhà. Nànggật đầu, một làn gió thoảng vương nước mưa và sương mù làm nàng run lên nhè nhẹ và bướcvội vào xe.Đường King đã tệ, nhưng Piccadilly lại nằm ở vị trí tệ hơn, ngập ngụa bế tắc với xe buýt hai tầngvà tắc xi. Chiếc xe chạy rồi ngừng rồi chạy nữa về hướng đường Curzon, Rubin với đôi mắt sùmsụp dưới hàng lông mày dòng S ...