Tôi hỏi H khi trời còn tờ mờ sáng, từ đỉnh núi này sang đỉnh bên kia còn bao lâu nữa? H giải thích bằng phát âm vùng địa phương. Tôi đoán lờ mờ và hiểu lờ mờ, tự nhiên thấy mớ kiến thức ngoại ngữ của mình chỉ đáng vứt đi. decon H hỏi, mày ở đây bao lâu rồi? Tôi nói, 7 năm, có dài lắm không? H cười, dài, đủ để người ta nhớ quê hương, mày không nhớ à?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuộc hành trình xa lạ Cuộc hành trình xa lạTôi hỏi H khi trời còn tờ mờ sáng, từ đỉnh núi này sang đỉnh bên kia còn bao lâunữa? H giải thích bằng phát âm vùng địa phương. Tôi đoán lờ mờ và hiểu lờ mờ, tựnhiên thấy mớ kiến thức ngoại ngữ của mình chỉ đáng vứt đi.decon -H hỏi, mày ở đây bao lâu rồi? Tôi nói, 7 năm, có dài lắm không? H cười, dài, đủ đểngười ta nhớ quê hương, mày không nhớ à? Tôi im lặng, chẳng biết nói gì, nói gìthì cũng thấy mình trống rỗng, vô hồn.7 giờ sáng, H đã chuẩn bị đầy đủ hành lý, chất đầy ba lô. H bảo, phải đi sớm, đếntrưa sẽ tới nơi. Nếu quá trễ, chỉ toàn sương mù, mày sẽ không thấy được toàn cảnhthiên nhiên. Tôi hỏi, thấy gì cơ? H nhăn mặt, hỏi lại, mày ở đây bao lâu rồi?Tôi cười như mếu.Tối qua, khi ngồi trong phòng ăn, giữa một nhóm nguời tóc vàng, họ hỏi tôi rấtnhiều, nhưng tôi chỉ hiểu lờ mờ những gì họ hỏi. Những câu chuyện của họ ngàycàng dài ra, càng rối rắm, và tôi bỗng trở thành một kẻ xa lạ ở nơi này. Tôi ngồi lọtthõm giữa bàn, đầu căng ra, cố hòa nhập vào câu chuyện, nhưng tôi thấy mình ú ớ.Những gì họ nói, hình như là một thế giới hoàn toàn xa lạ.H đi đằng trước, hai tay đung đẩy tới lui, trông thanh thản đến lạ. H hỏi tôi có mệtkhông, đường ghập ghềnh thế này có quen không? Tôi không quen, có khi nào thấyquen với những „cực khổ“ đâu. Thế cho nên, ít khi nào tôi cố gắng làm việc gì chora hồn. Kết quả là, tôi thường hay thất bại. Phải thế chứ, chứ ai cũng lười nhác màthành công cả, thì thế giới này còn ra gì nữa. Tôi kể H nghe suy nghĩ của mình. Hcười, sự lười biếng không đáng sợ bằng sự bi quan.Đường đi ngày càng dốc, núi đồi chập chùng. H bảo, nếu qua được phần đườngnày, là mày đã vượt qua được 1/3 khó khăn rồi. Tôi hỏi, khó khăn tinh thần hay vậtchất? H cười khỉnh, mày lúc nào cũng thích lí luận, những lí luận trống rỗng, chẳnggiúp gì được cho đời sống này cả.Tôi biết H ghét tôi, ghét cách tôi sống, ghét cách tôi nghĩ. Tôi than vãn, 7 năm ởnơi này, tôi vẫn là kẻ trắng tay. Vào cơ quan, đầu lúc nào cũng căng ra, để cố hiểusếp nói gì, khách hàng nói gì, đồng ngiệp nói gì. Cầm một đống tài liệu trên tay,đọc và tập trung từng chữ, để tránh hiểu sai ý đồ của sếp gửi gắm vào đó. Đếnchiều, khi đầu đã rã rượi vì tập trung thì tôi chỉ muốn về nhà, bật ti vi, nghe mộtđoạn kịch nào đó bằng tiếng mẹ đẻ của mình. Và những lúc ấy nhớ da diết, nhớ cáigọi là „văn hóa và ngôn ngữ“ của mình. Nhớ những chiều cuối tuần, chui vào mộtcái rạp nào đó, xem một vở kịch vớ vẩn nào đó, rồi cười sặc sụa.H hỏi, đã đói bụng chưa, nên dừng lại ăn không? Tôi gật đầu, thấy mình mệt lắmrồi, không đi nổi nữa, đoạn đường ngày càng xa, chứ không gần như H nói.H lôi bánh mì, bơ và vài miếng phô mát từ trong ba lô ra, ngồi nhai ngon lành. Tôithấy H là người đơn giản, nhìn gì cũng đơn giản. Như hôm H đi Ấn Độ 4 tuần, bênnày đầu dây, bạn gái H tuyên bố, đã gặp được một người khác hiểu mình rõ hơn. Hkhông nói gì, cúp máy, và tiếp tục cuộc hành trình của mình ở xứ sở xa lạ (đối vớiH). H ít khi đau khổ, làm gì cũng hết mình, thành hay bại đối với H chỉ là một cuộcchơi. H không quá nặng nề cũng không coi nhẹ những gì mình được và mất. Tôicho H là mẫu người hoàn hảo để tôi học hỏi. Nhưng tôi không chắc, mình sẽ đượcnhư H không?Hôm N bảo, anh ở xa quá, mà em thì không còn thời gian để chờ nữa, tôi đã suysụp suốt mấy tháng liền. Tôi gắn tên cho cuộc tan vỡ này là sự phản bội. N đã phảnbội tôi, như phản bội những anh bồ trước bằng lí do này hay lí do kia. Và tôi,không đủ rộng lượng để mà không cay đắng.H hỏi tôi bất ngờ, nếu mày yêu văn hóa và ngôn ngữ mày đến thế, sao không trở vềnước mà sống? Ở đây mày sẽ là một kẻ xa lạ và vô giá trị, như mày nói. Tôi tin Hlà một người thẳng tính, có thẳng tính thì mới dám hỏi kẻ đối diện với mình nhưthế, như một nắm đấm mà không cần biết kẻ kia có bị thương hay không? NhưngH có qưyền làm như thế, bởi ngay từ đầu, ngay khi bước vào cuộc hành trình này,tôi đã cho phép H hỏi tất cả. Tôi chán lắm rồi kiểu sống nhàn nhạt, không biếtmình muốn gì, làm gì cũng không ra hồn, vật vã như người say, gì cũng muốnnhưng chẳng bao giờ cố gắng để làm được điều mình muốn.Tôi nói với H, con người lúc nào cũng muốn cả hai: vật chất và tinh thần. Nếukhông may phải bắt buộc lựa chọn một trong hai thứ, thì người ta sẽ chọn vật chất.H hỏi „người ta“ hay lả „mày“? Tôi không biết, tôi chỉ là kẻ sống theo đàm đông, ítkhi nào dám làm một cuộc cách mạng thay đổi nào đó. Hay nói đúng ra, tôi là mộtkẻ hèn nhát.Tôi ở lại nơi này để làm gì ư?, tôi không biết, tôi không rõ. Tôi có nhiều tự do hơn,làm những điều điên rồ hơn, kiếm tiền dễ dàng hơn…nhưng tôi lại nhớ về cái gọilà „văn hoá và ngôn ngữ“ của quê nhà, nên tôi thấy mình hụt hẫng. Nhưng giaiđoạn này bắt đầu từ bao giờ? Tôi không biết!!! Từ lúc N bỏ tôi đi lấy chồng ư.Chuyện sến đến thế ư? Tôi là kẻ ích kỉ nhưng không sến đến thế. Tôi đã quên N chỉsau vài tháng vật vã đau khổ. Từ đó đến nay, tôi không bước vào cuộc tình nàokhác, không phải vì còn nhớ N hay luyến tiếc gì cả, mà là vì, tôi không biết mìnhcần gì trong đời sống này, trong những mớ tình cảm lằng nhằng rối rắm này, chođến khi tôi gặp H.H cũng đi qua vài cuộc tình với cô này hay cô kia, nhưng H cũng lạc lõng như tôi.Có một cái gì đó khác lạ trong con người H giống như tôi, chỉ khác là: H là ngườibản lĩnh va rạch ròi hơn tôi.Giờ là 10 giờ sáng. H ước tính, chỉ cần hai tiếng nữa là đến nơi, ngay giữa trưa,sương mù sẽ tan hết. Trên đó có một nhà nghĩ nho nhỏ, rất yên tĩnh. Tôi hỏi H, saomày biết nơi này. H cười, đi nhiều sẽ biết nhiều, cuộc đời sẽ trở nên nhẹ nhànghơn.H lôi bản đồ từ trong túi ra, xem kĩ lại lần nữa, liệu cả hai có đi lạc đường không?rồi gật gù, ra vẻ hài lòng, tuyên bố câu chắc nịch, chắc chắn hai tiếng nữa sẽ tới.Tôi vẫn lò dò đi theo H như một đứa trẻ đi theo mẹ. Tôi thấy mình bé nhỏ bên H,vì cái gì H cũng biết. Tôi kính nể H vì mớ kiến thức anh có được. Tôi nghĩ, có 10năm nữa, chưa chắc tôi có ...