Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi! 1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trời Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Hà Nội một chút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều thu. Tôi tháo kính xuống, khẽ day day hai bên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài hành lang
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuối cùng, anh cũng chờ được em rồiCuối cùng, anh cũng chờ được em rồi...Bởi tình yêu không có chân mà, nên chúng ta phải chạy thôi!1. Người con trai sinh ra từ ánh nắng mặt trờiTí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Hà Nội mộtchút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều thu. Tôi tháo kính xuống, khẽ day day haibên thái dương, xếp gọn sách vở, đứng dậy khỏi giường và bước ra ngoài hànhlang. Hà Nội sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác đượcăn một cây kem cam giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè. Ánh nắng chiều tà nơi cuốitrời hắt lên những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhà kí túc xá, dịu dàng phủ lấybóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trai nơi ban công tầng năm.Bạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái hình ảnh kìdiệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt!Thực ra, tình yêu vốn là cảm tính. Rất khó để trả lời rằng vì sao bạn yêu anh ấy haycô ấy? Vì anh ấy đẹp trai, vì cô ấy dễ thương? Nếu thật sự bạn có thể đưa ra một lýdo, thì tôi tin rằng vốn là bạn đang lầm tưởng một thứ gì đó khác là tình yêu mấtrồi. Tôi nhớ có người nói rằng, tình yêu thì chỉ có duy nhất, nhưng những thứ tìnhcảm na ná như thế thì có rất nhiều.Ấy… có phải bạn đang nghĩ là tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên qua đôi mắtcận 2,5 đi ốp từ một khoảng cách khá xa đấy chứ? Đừng thiếu thực tế như thế.Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy rất ấn tượng, rất ấn tượng với hình ảnh của người contrai ấy. Cứ như anh sinh ra từ ánh nắng mặt trời, chỉ vậy thôi! Cũng có thể, chínhbởi 2,5 đi ốp ấy mà thế giới qua đôi mắt của tôi lúc đó lại có chút gì đó mờ ảo vàthi vị hơn chăng? Bởi vậy, dù rất tò mò người con trai ấy là ai, trông như thế nào,tôi cũng không hề có ý định lấy kính ra và đeo vào.Khi bong bóng vỡ tan, không phải chỉ còn lại xà phòng sao?Dưới cái ráng của hoàng hôn, hình ảnh của anh không thể nhìn rõ bởi bị ngượcsáng, nhưng cứ thế mà bước thẳng vào và chiếm lấy một góc trong trái tim nhỏ bécủa tôi… ***- Này tao hỏi chút, cái phòng góc bên phải tầng 5 nhà A là phòng bao nhiêu vậy? –Tôi mơ màng hỏi.- A510. – Một vài đứa lơ đãng trả lời.- Mày biết cái anh đánh đàn guitar hát hay hay mà hồi đầu năm bọn tao vẫn haybàn tán không? – Chu Linh hào hứng hỏi.Cũng chẳng có gì là lạ khi con trai, mà nhất là những anh chàng hot boy một tẹo,biết đàn hát một tẹo, đẹp trai một tẹo là chủ đề truyền thống bất thành văn trongcác cuộc buôn chuyện dài tập của tụi con gái độc thân như ở phòng tôi. Nhưngthường thì tôi không để ý lắm, vì vốn là cái gì không liên quan đến mình thì mìnhcũng chẳng quan liên (ý là quan tâm) làm gì! Nhưng ngược lại, Chu Linh thì dườngnhư có hứng thú với hầu như tất cả con trai đạt ba yêu cầu trên ở cái kí túc xá nàyvậy.- Có liên quan gì sao? – Tôi chán nản hỏi. Không phải bọn nó đã nói chuyện về cáianh chàng đàn hát guitar này suốt cả học kỳ, đến mức một đứa ít chú ý như tôicũng phải có chút chút ấn tượng rồi sao?- Đương nhiên rồi! – Hai mắt Chu Linh sáng rực lên. – Anh ấy là trưởng phòngA510 đó!- Vậy sao? – Tôi nói nhưng cũng không tập trung lắm. Một thoáng ý nghĩ chợtchạy qua trí óc tôi. Có khi nào người đó chính là anh ấy không? ***Dạo này tôi có một thói quen mới: hóng gió lúc chiều muộn. Đây là một lý do hoànhảo để mỗi ngày đều được ngắm nhìn hình ảnh của anh, mờ ảo sau nắng chiều tàbằng đôi mắt cận 2,5 đi ốp! Dường như người con trai ấy lúc nào cũng ở đúng vị tríấy, lúc nào cũng tỏa nắng như thế khiến người ta phải chói mắt và lặng cả người.Người đến như chút nắng bình yên…Cũng từng có lúc tôi chợt nghĩ rằng, có khi nào, anh cũng đang đứng đó chờ để“gặp” tôi, đúng như cái cách mà mỗi ngày tôi đều ấp ủ một niềm vui bé nhỏ khithấy anh, ngược qua ánh nắng và xuyên qua những cơn gió lộng của buổi chiềuhạ. Tôi không phải người yêu bằng mắt, thậm chí Chu Linh đã từng phán rằng, tôicó mắt cũng bằng thừa (trong cái thế giới quan hạn hẹp của nó, mắt của bạn màkhông để… ngắm trai đẹp thì đều phí phạm cả!). Vì thế, tôi đã từng khá bất ngờ vềchính bản thân mình khi bị thu hút bởi anh - một người con trai thậm chí khôngnhìn rõ mặt - chỉ bằng cái phong thái ấy, cái dáng điệu ấy, cái bình thản và êm dịucủa anh dưới ánh chiều tà. Cái bình lặng khiến người ta cảm thấy có một chút gì đóvừa lạ lẫm, vừa xa cách, lại vừa bị hấp dẫn không tả nổi. (Lại là) Chu Linh cũngtừng nói rằng, người thận trọng như tôi rất khó mở lòng để yêu người khác. Thựcra thỉnh thoảng tôi thấy con nhỏ này nói cũng… đúng.- Cô nương à, làm bạn với gió và mây vẫn chưa chán sao? Ông mặt trời đã xuốngnúi rồi đó! – Giọng Chu Linh váng cả hành lang. – Mau đi ăn cơm thôi!- Ừ đợi chút tao lấy ví! – Tôi vui vẻ nói rồi bước vào trong phòng.- Hôm nay gió mát ghê! – Chu Linh khoan khoái nói. – Ơ?Con bé này ...