Cưỡi rồng, bói phượng
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 158.52 KB
Lượt xem: 12
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Cưỡi rồng, bói phượngĐời Chu Tương Vương (651-617 trước D.L.), Tần Mục Công làm bá chủ các nước ở tây phương. Nhà vua có một người con gái. Lúc mới sinh, gặp có kẻ dâng viên ngọc phác, Tần Mục Công sai thợ giũa, thành một viên ngọc sắc biếc và đẹp lắm. Đến khi cô gái đầy tuổi tôi, trong cung bày đồ toái bàn, nàng nhặt ngay viên ngọc, rồi ngắm nghía mãi, mới đặt tên nàng là Lộng Ngọc. Lớn lên, Lộng Ngọc nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tính trời thông minh, nàng có tài thổi ống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cưỡi rồng, bói phượng Cưỡi rồng, bói phượngĐời Chu Tương Vương (651-617 trước D.L.), Tần Mục Công làm bá chủ các nướcở tây phương. Nhà vua có một người con gái. Lúc mới sinh, gặp có kẻ dângviên ngọc phác, Tần Mục Công sai thợ giũa, thành một viên ngọc sắc biếc và đẹplắm.Đến khi cô gái đầy tuổi tôi, trong cung bày đồ toái bàn, nàng nhặt ngay viên ngọc,rồi ngắm nghía mãi, mới đặt tên nàng là Lộng Ngọc.Lớn lên, Lộng Ngọc nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tính trời thông minh, nàng có tài thổiống sinh hay lắm, không học ai mà thành âm điệu. Tần Mục Công sai thợ làm ốngsinh bằng ngọc để cho nàng thổị Nàng thổi ống sinh ấy, tiếng trong như tiếng chimphượng.Tần Mục Công cưng lắm, lập cái lầu để cho nàng ở, tên là Phượng Lâu. Trước lầucó xây một đài gọi là Phượng Đài. Năm Lộng Ngọc lên 15, Tần Mục Công muốntìm một người giai tế, Lộng Ngọc thề: nếu có người nào có tài thổi ống sinh họađược với nàng thì mới chịu lấy làm chồng.Tần Mục Công sai sứ đi tìm, nhưng không có ai cả.Một hôm, Lộng Ngọc ngồi trên lầu, vén rèm ngắm cảnh. Bấy giờ trời quang mâytạnh, vừng trăng sáng tỏ như gương, nàng truyền cho thị nữ đốt một lò hương rồiđem ống sinh ra thổi. Bỗng nghe tiếng tiêu từ đâu họa lại, lúc gần lúc xa. LộngNgọc lấy làm lạ, dừng ống sinh lại không thổi nữa, lắng tai nghe giọng tiêu ấy chỉcòn dư âm văng vẳng. Lộng Ngọc ngẩn ngơ, lưỡng lự thao thức canh chầy, đoạnđặt ống sinh ở đầu giường rồi nằm ngủ.Giữa lúc ấy, nàng bỗng thấy trên trời về phía tây nam, cửa mở rộng, hào quangngũ sắc rực rỡ như ban ngày, có một chàng thiếu niên, mũ lông áo bạc, cưỡi conchim phượng từ trên trời sa xuống, đứng trước Phượng Đài. Chàng bảo nàng:- Ta đây là chủ núi Họa Sơn, Ngọc Hoàng Thượng Đế cho ta kết duyên với nàng.Đến ngày Trung Thu này thì đôi ta gặp nhau. Ấy là duyên số đã định sẵn như vậy.Nói xong, chàng đưa tay rút ống ngọc tiêu bên mình, rồi đứng tựa lan can mà thổi.Con chim phượng đứng bên cũng giương cánh ra vừa hót vừa múa. Tiếng phượnghót cùng với tiếng tiêu xướng họa hòa nhau như một theo điệu cung thương, ngherất thâm trầm. Lộng Ngọc mê mẩn tâm thần hỏi: Khúc tiêu này là khúc tiêu gì?Chàng thiếu niên đáp: Đây là khúc Họa sơn ngâm. Nàng lại hỏi: Khúc này cóhọc được không? Chàng đáp: Khi cả hai kết duyên rồi thì có gì không học được.Đoạn chàng bước đến gần đưa tay cầm lấy tay nàng...Lộng Ngọc giật mình tỉnh dậy. Sáng lại, nàng thuật lại điềm chiêm bao cho changhe. Tần Mục Công liền sai người cứ theo hình dáng người trong mộng đó dò tìmđến núi Họa Sơn. Có người nông phu chỉ rằng: Từ rằm tháng bảy vừa qua, có mộtchàng trẻ tuổi lạ mặt đến làm nhà ở đỉnh núi, hằng ngày thường xuống chợ muarượu uống, chiều lại thổi chơi một khúc ngọc tiêu, ai nghe cũng rất lấy làm thích.Người của Tần Mục Công mừng rỡ tìm đến, trông thấy chàng thiếu niên mũ lôngáo bạc, cốt cách thần tiên, vái chào hỏi tên họ. Chàng xưng là Tiêu Sử. Người củanhà vua thuật lại sự tình và yêu cầu Tiêu Sử về triềụ Sau mấy lần từ chối khôngđược, Tiêu Sử cùng theo về triều ra mắt Tần Mục Công. Tần Mục Công thấy TiêuSử dung mạo thanh nhã, có vẻ bằng lòng, cho ngồi bên cạnh, hỏi:- Ta nghe nhà ngươi có tài thổi ống tiêu tất có tài thổi ống sinh nữa.Tiêu Sử đáp:- Tôi chỉ biết thổi ống tiêu, chứ không biết thổi ống sinh.Vua bảo:- Ta định tìm một người có tài thổi ống sinh, nay nhà ngươi chỉ biết thổi ống tiêu,vậy không thể làm rể ta được.Đoạn bảo người đưa Tiêu Sử ra.Lộng Ngọc sai nội thị tâu với Tần Mục Công: Tiêu với sinh cũng là một loài,người ta có tài thổi ống tiêu thì sao không bảo dạo chơi một khúc để cho người tađược phô tài.Tần Mục Công lấy làm phải, truyền Tiêu Sử thổi nghe.Tiêu Sử mới thổi qua một khúc thì thấy có gió mát hây hẩy. Đến khúc thứ nhì thìmây che bốn mặt. Đến khúc thứ ba thì có đôi bạch hạc múa lượn trên không, đồngthời có đôi khổng tước bay đến rồi các giống chim đua nhau kêu hót..., một lúcmới tan. Tần Mục Công rất lấy làm bằng lòng. Lộng Ngọc đứng bên rèm trôngthấy vui tương nói: Người ấy thật đáng làm chồng ta!Tần Mục Công lại hỏi Tiêu Sử:- Nhà ngươi có biết ống sinh và ống tiêu có từ đời nào không?Tiêu Sử thưa:- Ống sinh làm ra từ đời Nữ Oa; ống tiêu làm ra từ đời Phục Hi.Tần Mục Công bảo kể rõ nguyên ủỵ Tiêu Sử nói:- Nghề tôi vốn ở ống tiêu, vậy tôi xin kể nguồn gốc ống tiêu. Ngày xưa vua PhụcHi ghép ống trúc làm ống tiêu, chế theo hình chim phượng. Tiếng thổi cũng giốngtiếng chim phượng. Thứ lớn ghép liền 23 ống, dài 1 thước 4 tấc gọi là Nhã Tiêu;thứ nhỏ ghép liền 16 ống, dài 2 thước 1 tấc gọi là Tụng Tiêu. Cả hai thứ gọi chunglà Tiêu Quản. Còn một thứ không đáy gọi là Đổng Tiêu. Về sau vua Huỳnh Đế saiLinh Luân lấy trúc ở Côn Khê chế làm ống địch, ống này có 7 lỗ, cầm ngang màthổi, tiếng cũng giống chim phượng, trông rất giản tiện. Người đời sau thấy ốngTiêu Quản phiền phức quá nên chỉ dùng ống địch. Thứ dài gọi là tiêu, thứ ngắn gọilà địch. Bởi vậy, ống tiêu ng ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cưỡi rồng, bói phượng Cưỡi rồng, bói phượngĐời Chu Tương Vương (651-617 trước D.L.), Tần Mục Công làm bá chủ các nướcở tây phương. Nhà vua có một người con gái. Lúc mới sinh, gặp có kẻ dângviên ngọc phác, Tần Mục Công sai thợ giũa, thành một viên ngọc sắc biếc và đẹplắm.Đến khi cô gái đầy tuổi tôi, trong cung bày đồ toái bàn, nàng nhặt ngay viên ngọc,rồi ngắm nghía mãi, mới đặt tên nàng là Lộng Ngọc.Lớn lên, Lộng Ngọc nhan sắc đẹp tuyệt trần. Tính trời thông minh, nàng có tài thổiống sinh hay lắm, không học ai mà thành âm điệu. Tần Mục Công sai thợ làm ốngsinh bằng ngọc để cho nàng thổị Nàng thổi ống sinh ấy, tiếng trong như tiếng chimphượng.Tần Mục Công cưng lắm, lập cái lầu để cho nàng ở, tên là Phượng Lâu. Trước lầucó xây một đài gọi là Phượng Đài. Năm Lộng Ngọc lên 15, Tần Mục Công muốntìm một người giai tế, Lộng Ngọc thề: nếu có người nào có tài thổi ống sinh họađược với nàng thì mới chịu lấy làm chồng.Tần Mục Công sai sứ đi tìm, nhưng không có ai cả.Một hôm, Lộng Ngọc ngồi trên lầu, vén rèm ngắm cảnh. Bấy giờ trời quang mâytạnh, vừng trăng sáng tỏ như gương, nàng truyền cho thị nữ đốt một lò hương rồiđem ống sinh ra thổi. Bỗng nghe tiếng tiêu từ đâu họa lại, lúc gần lúc xa. LộngNgọc lấy làm lạ, dừng ống sinh lại không thổi nữa, lắng tai nghe giọng tiêu ấy chỉcòn dư âm văng vẳng. Lộng Ngọc ngẩn ngơ, lưỡng lự thao thức canh chầy, đoạnđặt ống sinh ở đầu giường rồi nằm ngủ.Giữa lúc ấy, nàng bỗng thấy trên trời về phía tây nam, cửa mở rộng, hào quangngũ sắc rực rỡ như ban ngày, có một chàng thiếu niên, mũ lông áo bạc, cưỡi conchim phượng từ trên trời sa xuống, đứng trước Phượng Đài. Chàng bảo nàng:- Ta đây là chủ núi Họa Sơn, Ngọc Hoàng Thượng Đế cho ta kết duyên với nàng.Đến ngày Trung Thu này thì đôi ta gặp nhau. Ấy là duyên số đã định sẵn như vậy.Nói xong, chàng đưa tay rút ống ngọc tiêu bên mình, rồi đứng tựa lan can mà thổi.Con chim phượng đứng bên cũng giương cánh ra vừa hót vừa múa. Tiếng phượnghót cùng với tiếng tiêu xướng họa hòa nhau như một theo điệu cung thương, ngherất thâm trầm. Lộng Ngọc mê mẩn tâm thần hỏi: Khúc tiêu này là khúc tiêu gì?Chàng thiếu niên đáp: Đây là khúc Họa sơn ngâm. Nàng lại hỏi: Khúc này cóhọc được không? Chàng đáp: Khi cả hai kết duyên rồi thì có gì không học được.Đoạn chàng bước đến gần đưa tay cầm lấy tay nàng...Lộng Ngọc giật mình tỉnh dậy. Sáng lại, nàng thuật lại điềm chiêm bao cho changhe. Tần Mục Công liền sai người cứ theo hình dáng người trong mộng đó dò tìmđến núi Họa Sơn. Có người nông phu chỉ rằng: Từ rằm tháng bảy vừa qua, có mộtchàng trẻ tuổi lạ mặt đến làm nhà ở đỉnh núi, hằng ngày thường xuống chợ muarượu uống, chiều lại thổi chơi một khúc ngọc tiêu, ai nghe cũng rất lấy làm thích.Người của Tần Mục Công mừng rỡ tìm đến, trông thấy chàng thiếu niên mũ lôngáo bạc, cốt cách thần tiên, vái chào hỏi tên họ. Chàng xưng là Tiêu Sử. Người củanhà vua thuật lại sự tình và yêu cầu Tiêu Sử về triềụ Sau mấy lần từ chối khôngđược, Tiêu Sử cùng theo về triều ra mắt Tần Mục Công. Tần Mục Công thấy TiêuSử dung mạo thanh nhã, có vẻ bằng lòng, cho ngồi bên cạnh, hỏi:- Ta nghe nhà ngươi có tài thổi ống tiêu tất có tài thổi ống sinh nữa.Tiêu Sử đáp:- Tôi chỉ biết thổi ống tiêu, chứ không biết thổi ống sinh.Vua bảo:- Ta định tìm một người có tài thổi ống sinh, nay nhà ngươi chỉ biết thổi ống tiêu,vậy không thể làm rể ta được.Đoạn bảo người đưa Tiêu Sử ra.Lộng Ngọc sai nội thị tâu với Tần Mục Công: Tiêu với sinh cũng là một loài,người ta có tài thổi ống tiêu thì sao không bảo dạo chơi một khúc để cho người tađược phô tài.Tần Mục Công lấy làm phải, truyền Tiêu Sử thổi nghe.Tiêu Sử mới thổi qua một khúc thì thấy có gió mát hây hẩy. Đến khúc thứ nhì thìmây che bốn mặt. Đến khúc thứ ba thì có đôi bạch hạc múa lượn trên không, đồngthời có đôi khổng tước bay đến rồi các giống chim đua nhau kêu hót..., một lúcmới tan. Tần Mục Công rất lấy làm bằng lòng. Lộng Ngọc đứng bên rèm trôngthấy vui tương nói: Người ấy thật đáng làm chồng ta!Tần Mục Công lại hỏi Tiêu Sử:- Nhà ngươi có biết ống sinh và ống tiêu có từ đời nào không?Tiêu Sử thưa:- Ống sinh làm ra từ đời Nữ Oa; ống tiêu làm ra từ đời Phục Hi.Tần Mục Công bảo kể rõ nguyên ủỵ Tiêu Sử nói:- Nghề tôi vốn ở ống tiêu, vậy tôi xin kể nguồn gốc ống tiêu. Ngày xưa vua PhụcHi ghép ống trúc làm ống tiêu, chế theo hình chim phượng. Tiếng thổi cũng giốngtiếng chim phượng. Thứ lớn ghép liền 23 ống, dài 1 thước 4 tấc gọi là Nhã Tiêu;thứ nhỏ ghép liền 16 ống, dài 2 thước 1 tấc gọi là Tụng Tiêu. Cả hai thứ gọi chunglà Tiêu Quản. Còn một thứ không đáy gọi là Đổng Tiêu. Về sau vua Huỳnh Đế saiLinh Luân lấy trúc ở Côn Khê chế làm ống địch, ống này có 7 lỗ, cầm ngang màthổi, tiếng cũng giống chim phượng, trông rất giản tiện. Người đời sau thấy ốngTiêu Quản phiền phức quá nên chỉ dùng ống địch. Thứ dài gọi là tiêu, thứ ngắn gọilà địch. Bởi vậy, ống tiêu ng ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
cưỡi rồng bói phượng truyện ngụ ngôn truyện lịch sử truyện thời cổ truyện hay chọn lọc truyện cổ tíchGợi ý tài liệu liên quan:
-
Truyện Quyền của người biểu diễn
35 trang 205 0 0 -
3 trang 184 0 0
-
Tìm hiểu về Nguyễn Hữu Chỉnh: Phần 2
120 trang 134 0 0 -
158 trang 75 0 0
-
15 trang 72 0 0
-
Tác phẩm Tam Quốc Diễn Nghĩa (Tập 1): Phần 1
212 trang 65 0 0 -
9 bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình
3 trang 62 0 0 -
219 trang 59 0 0
-
5 trang 59 0 0
-
5 trang 57 0 0