“Con gái vẫn là người dại khờ đến ngốc nghếch trong tình yêu, nhưng việc tin tưởng và trân trọng một-người-đặc-biệt chưa bao giờ là dại khờ và ngốc nghếch.” 1. Yêu…Cô yêu anh trong những mong manh của ngày gió, ngày cô tìm được mình an nhiên giữa cuộc sống thường nhật, run rẩy trong vòng tay anh và cảm giác được chở che bằng thứ tình yêu an toàn nhất
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dại khờ yêu....Dại khờ yêu...“Con gái vẫn là người dại khờ đến ngốc nghếch trong tình yêu, nhưng việc tintưởng và trân trọng một-người-đặc-biệt chưa bao giờ là dại khờ và ngốcnghếch.”1. Yêu…Cô yêu anh trong những mong manh của ngày gió, ngày cô tìm được mình annhiên giữa cuộc sống thường nhật, run rẩy trong vòng tay anh và cảm giác đượcchở che bằng thứ tình yêu an toàn nhất. Giữa những bộn bề và lo toan trắc trở, côvẫn thấy mình như một con cá mắc cạn. Cô thường hay bị ảo ảnh đánh lừa và rơivào những khoảng tối chỉ sau đó không nhiều ngày. Cô từng đem lòng yêu nhữngchàng trai khác với một thứ tình cảm khác, tình cảm mơ hồ và nông nổi của mộtthời thiếu nữ.Đôi khi, cô cảm thấy anh thật ngốc nghếch. Anh đơn giản và chân phương đến lạkỳ. Tại sao lại có thể lẳng lặng đi bên cạnh cô suốt một quãng dài đến thế? Cảmgiác như sự chịu đựng của anh là vô cực. Cô chưa một lần nhìn về phía anh, chưamột lần đưa tay ra với anh, cũng chưa một lần xem trọng tình cảm của anh. Chođến khi cô nhìn thấy những giọt nước mắt lăn ra từ khóe mi ấy buồn thật buồn.Anh khóc vì nỗi đau của cô, khóc vì những dại khờ mênh mang, khóc vì bờ vai nhỏcủa cô run ngày một nhiều, khóc đơn giản như cách để vẽ lên một nỗi đau đồngđiệu khi đi bên cạnh cô. Và lúc bấy giờ, cô nhận ra những thứ phù phiếm khác tồntại trên cõi đời chỉ để cho cô nhận ra rằng, anh đáng yêu đến nhường nào.Ngày chủ nhật, cuối tuần, anh rất bận. Công việc của anh khác với người thường,có lẽ, bản thân anh vốn dĩ đã khác rất nhiều so với những người khác. Cô cuộn trònngười như một con mèo nhỏ trên giường, giọng ngái ngủ khi vừa tỉnh giấc và bịanh đánh thức với nụ hôn trên trán. Cô làm đủ trò nhõng nhẽo để bắt đền vì bị đánhthức vô tội vạ như thế, với cô, cuối tuần là được ngủ nướng trên giường, thích đếnbao giờ cũng được, anh vẫn gọi như thế là vô kỷ luật, vô tổ chức, nhưng cô mặc kệ,cười xòa.Anh kéo cô ra ngoài hít thở bầu không khí của ngày nghỉ, sáng tinh mơ và dư âmcủa cơn mưa đêm để lại mát lạnh đến trong trẻo vô cùng. Cô hứng khởi quên đinhững lời bắt bí, nép mình đi bên anh trên phố, nghêu ngao hát những đoạn nhạckhông tên. Hóa ra, việc cô yêu anh cũng là một việc vô cùng giản dị, không cầu kỳvới những lời sáo rỗng, chỉ cần có anh ở bên cạnh và bất cứ lúc nào cũng sẵn sànglà người khác biệt đối với cô.- Nghe nói hôm nay anh bận nhiều việc lắm mà!- Chẳng bao giờ là quá bận để quan tâm đến em cả. Anh không sang thì em sẽ ngủcả ngày có phải không?Anh cười hiền, nụ cười và ánh mắt ân cần ấy làm cô chỉ biết chun mũi cười vì côcảm thấy rõ một niềm hạnh phúc lan nhẹ trong mình. Nếu để ví von, cô biết ví vonanh và tình yêu của anh như thế nào cho phải nhỉ? Trong lành như một sớm bìnhminh mùa hạ, ngày của những cơn mưa đi ngang qua để lại một bầu trời quangđãng. Hay là thứ cảm giác nhẹ nhàng, bồng bềnh trôi như những cơn gió đủng đỉnhlúc thu sang? Đôi lúc sẽ thấy hơi khắc nghiệt như tiết trời vào đông, với những luậtđịnh dành riêng cho cô mà chỉ anh mới có. Rồi cũng sẽ thấy đi bên anh ấm áp, antoàn và vững tin vào mọi thứ, thậm chí khi thế giới này có sụp đổ thì anh cũng sẽluôn là người ở bên cạnh chống đỡ cho cô.Cô mỉm cười, đi bên anh không biết phải mỉm cười vì hạnh phúc bao nhiêu lần nhưthế. Cô đã ước giá như cô nhận ra anh sớm hơn, giá như cô yêu anh sớm hơn.Nhưng mà cuộc sống này, trong cuộc tình này, làm gì có cái gọi là giá như…2. Chông chênh…Những ngày cuối còn là sinh viên trên giảng đường, cô đi thực tập để hoàn thànhchương trình học của mình sau bốn năm. Cô cũng bắt đầu tất bật, bắt đầu thấymình bị chìm nghỉm trong những mối quan hệ. Đôi khi sự thay đổi khiến conngười ta phải trưởng thành nhiều hơn, phải mạnh mẽ và cố gắng chạy đua đểkhông bị tụt lại so với kẻ khác.Nhưng cô ở trong cái kén vô hình đã lâu, được nuông chiều đã quen và ngay cả khiyêu anh cũng được bao bọc. Cho đến khi hòa mình vào một môi trường mới, cô đãcảm giác mình bị nhấn chìm ngay lập tức. Những người bạn mới không dễ chịu vớicô, không hề. Mặc dù cô chỉ đi thực tập để lấy số liệu và kinh nghiệm để viết báocáo, xong với mọi người chỗ mà cô làm việc, cô giống hệt một người xuất hiện đểcạnh tranh. Mọi áp lực và ganh đua của người khác cô cũng phải mang trên mình ynhư thế. Đáng ra, với cô, nó không nên có.- Em cứ làm tốt việc của em là được, đừng quan tâm đến người khác.Anh trưởng phòng chỗ cô làm việc đã cho lời khuyên như thế khi cùng nhau đi ăn.Xem ra chỉ có mình anh ấy là ôn hòa và dễ chịu, vẫn hay chỉ bảo cô những lúc côlàm sai. Ít nhất cũng còn tồn tại một người khác khiến cho cuộc sống công sở củacô trở nên dễ thở hơn phần nào.Đợt này anh lại bận, bận rất bận đến nỗi không thường xuyên ghé thăm cô được.Cô biết anh đang phải vất vả nhiều lắm, có những ngày anh chẳng đủ thời gian đểăn hai bữa cơm, anh vẫn cười bảo ăn hai bữa gộp một, vừa tiết kiệm thời gian, vừatiết kiệm tiền bạc. Cô biết ...