Danh mục

Đàn bà miền biển

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 251.38 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thiếu úy Phẩm cứ đi đi, lại lại trên khoảng sân hẹp trước căn cứ Bùng Binh như người bị thôi miên. Hắn không buồn quệt đi những giọt mồ hôi mặn chát cứ tuôn thành dòng từ chiếc trán đang nhíu cả lại, chảy vòng qua đôi má, cuốn theo biết bao bụi bẩn cứ bám chặt lấy mặt mày, mắt mũi hắn sau hai giờ chiến đấu trên giồng cát ấp Nhứt, Mỹ Long. Gương mặt viên thiếu úy trẻ khá bảnh bao mà giờ trông cứ như tấm họa đồ cáu bẩn, có cả núi đồi, cả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đàn bà miền biển Đàn bà miền biển TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦN DŨNGThiếu úy Phẩm cứ đi đi, lại lại trên khoảng sân hẹp trước căn cứ Bùng Binh như người bịthôi miên. Hắn không buồn quệt đi những giọt mồ hôi mặn chát cứ tuôn thành dòng từchiếc trán đang nhíu cả lại, chảy vòng qua đôi má, cuốn theo biết bao bụi bẩn cứ bámchặt lấy mặt mày, mắt mũi hắn sau hai giờ chiến đấu trên giồng cát ấp Nhứt, Mỹ Long.Gương mặt viên thiếu úy trẻ khá bảnh bao mà giờ trông cứ như tấm họa đồ cáu bẩn, có cảnúi đồi, cả rừng rú và những dòng sông mồ hôi loang lổ chảy ngang qua miền hoang mạc.Phía đối diện với thiếu úy Phẩm, dễ cũng không dưới ba chục con người, mà đa phần làngười già và con nít, cũng cáu bẩn không kém, đang ngồi bệt ra đất, không hàng khôngngũ, mắt lấm lét nhìn gương mặt phừng phừng lửa giận, rồi lấm lét nhìn xuống khẩu colt12 ly trần trụi, giắt chéo xề xệ ngang thắt lưng viên thiếu úy. Thỉnh thoảng, lại thêm vàiba người, cũng là con nít và người già, bị mấy anh lính giải về, xô chúi nhủi vào đámđông. Một chút càu nhàu, một chút cự cãi… Nhưng tất cả vụt im bặt khi đôi mắt sắc nhưlưỡi dao găm của thiếu úy Phẩm lườm lườm quét ngang…Đám người lố nhố mỗi lúc một đông thêm. Mặt trời đã hơi xế về hướng tây, chiếu nhữngtia nắng gay gắt như muốn đốt cháy khoảng sân đầy cát bủn. Thiếu úy Phẩm vẫn đi đi, lạilại như người bị thôi miên. Vài đứa con nít không chịu được đói, không chịu được nónglăn ra xỉu, khiến những người lớn nóng lòng nhốn nháo đòi về. Cả đại đội lính làm thànhmấy vòng rào bao quanh đáp trả bằng tiếng kéo qui - lát súng, cho đạn lên nòng. Thìnhlình, thiếu úy Phẩm dừng lại, quát lớn:- Lão già, xách cái bao lại đây!Nhứt Thấy run bắn người trước tiếng quát của thiếu úy Phẩm. Lão ôm chặt chiếc bao cà -roòng, bước khỏi đám đông, khúm núm tiến từng bước một đến trước mặt viên thiếu úy.Lần nào mà chẳng vậy, cứ mỗi chuyến hành quân bố ráp của cái tiểu đoàn chủ lực này, từtay hạ sĩ tiểu đội trưởng đến ngài thiếu úy đại đội trưởng, cứ bắt lão cùng mấy ông bạngià xóm ngã ba Máy Chà, vừa quảy vừa gánh từng bao chiến lợi phẩm, khi là gà vịt, khicả heo cúi, mà cũng có lúc là chiếc đầu máy may, chiếc radio… của bà con vùng giảiphóng.- Mở bao, lấy ra coi! - Giọng thiếu úy Phẩm đanh lại, từng tiếng nhát gừng.Nhứt Thấy run rẩy mở nuột lạt quay rút miệng bao, thò tay vào trong. Bàn tay lão chạmphải vật gì đó phủ đầy lông nhưng không phải lông gà mà cũng chẳng phải lông heo.Không kịp suy nghĩ, Nhứt Thấy quơ tay túm vội, rồi lôi tuột vật ấy ra khỏi miệng bao,trước mấy chục cặp mắt đang chăm chú nhìn lão.- Ối, trời ơi!Nhứt Thấy bủn rủn chân tay, ngồi bệt ra đất. Trong mơ hồ, lão không phân biệt đượcchính giọng mình lẫn trong mấy chục giọng chung quanh cất tiếng kêu trời hoảng loạn.Bàn tay của lão đang túm chặt tóc của một chiếc đầu người bê bết máu. Đôi mắt ngườixấu số cứ trợn trừng nhìn lão nửa như căm hờn, nửa như trách cứ. Bụng lão bảo buông ramà không hiểu sao những ngón tay không chịu nghe lời, cứ bấu lại, túm chặt lấy mái tóc.Chiếc đầu trợn trừng nhìn lão, lão trân trối nhìn chiếc đầu, không rời ra được.Giọng cười khanh khách đầy đắc thắng của thiếu úy Phẩm át hẳn tiếng la hoảng loạn củamấy mươi bà con có mặt trên khoảng sân nhỏ trước căn cứ Bùng Binh. Hắn gằn giọng:- Mấy ông, mấy bà mở con mắt ra mà nhìn cho rõ! Dân cái xứ Mỹ Long này, ai cũng làCộng sản hết. - Thình lình, hắn giật phắc chiếc đầu trên tay lão Nhứt Thấy, quăng mạnhvề phía đám đông. Chiếc đầu lăn lông lốc trên cát bỏng, đôi mắt cứ trợn trừng nhìn lấymọi người. Giọng thiếu úy Phẩm đanh lại: Muốn chống đối Chánh phủ quốc gia hả, cứcoi cái đầu thằng Việt Cộng Năm Chói mà làm gương!- Năm Chói! - Miệng Nhứt Thấy lẩm bẩm: Tội nghiệp thằng cháu lối xóm của lão, mẹ giàcon mọn! Tội nghiệp, nó mới cưới vợ mấy tháng nay. Vậy mà bữa Đồng khởi Mười bốntháng Chín, nó dẫn tiểu đội du kích Mỹ Long ra bao đồn tề xã ngoài Bến Đáy, khiến tụithằng Tổng Chánh, vừa lính vừa quan, líu ríu dẫn nhau ra hàng. Tội nghiệp…Đám người bị giải về sân Bùng Binh xem thiếu úy Phẩm thị uy rồi cũng được lệnh giảitán, lục tục ai về nhà nấy. Trên sân chỉ còn đại đội lính chủ lực và lão Nhứt Thấy. Thấylão vẫn ngồi bệt ra đất, gương mặt không còn hồn vía, chẳng thể đứng lên nổi, thiếu úyPhẩm nhếch mép cười nhạt:- Con cháu nhà ông hả? Tội nghiệp! Tôi làm phước cho một chuyến, ông cứ mang về màchôn!Nhìn ánh mắt lườm lườm sắc như dao găm của thiếu úy Phẩm, nhìn đám lính tráng đằngđằng sát khí, đạn sẵn trên nòng, không hiểu sao Nhứt Thấy buột miệng:- Không phải, bẩm… không phải! Tui đâu có quen biết gì với người này!Thiếu úy Phẩm phóng chiếc xẻng quân dụng cắm phập xuống đất, sát cạnh chiếc đầu,giọng nhàn nhạt không chút âm sắc:- Không quen thì lôi vô chân rào mà chôn!Rồi hắn quày gót đi thẳng… ***- Đầu đuôi câu chuyện như vậy đó! Tui thiệt có lỗi với gia đình thằng ...

Tài liệu được xem nhiều: