Cứ mỗi năm lại triển lãm khu vực một lần. Đây chính là dịp để giao lưu học hỏi. Được giải cũng quý mà không được cũng tốt thôi. Việc đến các tỉnh đăng cai tuy chẳng xa xôi chi mấy, bỏ tiền túi đi dự chắc cũng được, dù sao trong giới nghệ sĩ thường máu tự ái quá to. Đi dự phải được dự toán và chuẩn chi từ năm trước, còn như thiếu động tác này đành phải nhờ xe của Hội Văn nghệ. Chiếc xe chỉ có bốn chỗ ngồi. Lãnh đạo Hội là khách...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐANG VÀO QUỸ ĐẠO
ĐANG VÀO QUỸ ĐẠO
LÊ MINH-Hoài cổ - sơn dầu
Cứ mỗi năm lại triển lãm khu vực một lần. Đây chính là dịp để giao lưu học
hỏi. Được giải cũng quý mà không được cũng tốt thôi. Việc đến các tỉnh
đăng cai tuy chẳng xa xôi chi mấy, bỏ tiền túi đi dự chắc cũng được, dù sao
trong giới nghệ sĩ thường máu tự ái quá to. Đi dự phải được dự toán và
chuẩn chi từ năm trước, còn như thiếu động tác này đành phải nhờ xe của
Hội Văn nghệ. Chiếc xe chỉ có bốn chỗ ngồi. Lãnh đạo Hội là khách mời
không thể thiếu, tiếp theo là lãnh đạo Chi Hội Trung ương và địa phương
gồm hai Chi hội trưởng và Chi hội phó. Thế là vượt số ghế trong xe đến hai
chỗ. Khó khăn là vậy thì những người hội viên “chân chì” đi dự là việc “vạn
nan”. Rất may lãnh đạo Chi hội TW và một Chi hội phó địa phương không
đăng ký. Dịp may hiếm có, nên tôi và Vi Quốc Hiệp được tham dự khai mạc
triển lãm kỳ này.
Đi có công tác phí, có tiền ăn ngủ, và tiền đó ở đầu ra. Để đền đáp sự ưu ái
của tổ chức, thừa dịp để đi chơi hoặc lo công việc riêng là có tội. Vì vậy đi
đã thưa về phải trình những điều mắt thấy tai nghe với lãnh đạo và anh em
hội viên không có mặt.
Bốn giờ sáng ngày bảy tháng tám xe Hội đã đến đón tại nhà từng thành viên.
Trưởng đoàn thay mặt lãnh đạo hội Lê Công có mặt trước tiên, tiếp đến
Đặng Ngọc Trân, Phan Văn Gái, cuối cùng là Vi Quốc Hiệp. Đến Bình
Dương, cơm nước, tìm khách sạn nghỉ ngơi. Bốn giờ chiều đến nhà bảo tàng
Bình Dương, nơi trưng bày tranh. Việc đầu tiên là tìm xem nơi trưng bày của
Lâm Đồng. Hai mươi lăm tác phẩm tham dự, xếp thứ hai về số lượng, chỉ
đứng sau Bình Dương là tỉnh đăng cai với số lượng bốn mươi. Hai tác phẩm
bị loại đâu phải là nhiều. Đắc Nông chỉ có 8 thành viên, Ninh Thuận đông
hơn nhưng cũng chỉ là mười lăm. Nhưng họ có những tác phẩm gây ấn
tượng mạnh. Nếu bị đánh giá yếu thì mỗi hội viên phải tự kiểm điểm lại
mình xem đã làm việc hết công suất chưa, hay lực bất tòng tâm hoặc do
những nguyên nhân chủ quan hoặc khách quan khác, thì hãy cố gắng khắc
phục sau này. Về khâu tên tranh cũng có chỗ đáng phàn nàn. Một cái tên thơ
mộng của tranh Vi Quốc Hiệp là Không gian cho gió và cao nguyên bỗng
chốc biến thành Hoa Thác, không biết là hoa rơi xuống thác nước, hay hoa
bị chết đuối đây, bởi thác cũng có nghĩa là là không còn trên cõi đời này.
Chuyện tương tự cũng đã xảy ra vào năm 1997 tại triển lãm khu vực ở Bà
Rịa Vũng Tàu. Đó là bức tranh gam vàng chủ đạo của Đặng Ngọc Trân có
tên Giao hưởng mùa thu bỗng nhiên khi trình bày lại mang nhãn hiệu Giao
hưởng xanh. Trông vàng thành xanh, không hiểu kẻ thay đổi như vậy có bị
loạn thị không. Con chim đã biến thành cá thì dù Hội đồng nghệ thuật có
“thiên lý nhãn” đi nữa e cũng chịu. Còn việc chọn tranh, ngay cả vòng loại
cũng không đơn giản. Không là thành viên trong hội đồng nghệ thuật lớn,
nhưng tại địa phương người viết cũng là một trong năm. Có một bức tranh,
một phiếu loại, nhưng bốn phiếu thuận. Thế là tranh cứ gửi đi và khi phúc
khảo tại Bình Dương nó lại bị loại thật sự. Ngược lại cũng có bức tại địa
phương muốn loại, đưa lên khu vực lại được tặng thưởng. Còn tiêu chí chọn
tranh mỗi năm lại mỗi thay đổi. Đổi mới để khắc phục nhược điểm, phát huy
ưu điểm, biết sai để sửa đã là quá tốt. Tuy nhiên cho giải khu vực, giống như
đi thi thời Nho học. Sĩ tử thường đoán già đoán non thị hiếu của thành phần
giám khảo. Năm nay Văn Ngọc (Bà Rịa - Vũng Tàu) đưa ra tác phẩm có tên
Phía sau cửa sổ, gồm một cánh cửa là sách nhỏ, một miếng ván trộn hồ đóng
trên nền giấy bồi. Bốn năm trước phải “sắp đặt” mới được xem là hiện đại,
nhưng giờ đây cả Hội đồng nghệ thuật lẫn công chúng đều thờ ơ lãnh đạm.
Trở về với triển lãm khu vực tại Bình Dương lần thứ XIII, giới thiệu 148 tác
phẩm hội họa, đồ họa, điêu khắc, mỹ thuật ứng dụng của 129 tác giả (trong
đó có 29 hội viên mỹ thuật Việt Nam và 100 hội viên văn học nghệ thuật địa
phương)
Triển lãm mở cửa từ ngày 8 đến 22 tháng 8 năm 2008 tại Nhà bảo tàng tỉnh.
Thật là một bữa đại tiệc thịnh soạn được khoản đãi cho thị giác. Họa sĩ các
tỉnh, về dự chỉ được mấy tiếng đồng hồ đành phải “cỡi phi thuyền” chứ đừng
nói đến “cưỡi ngựa xem hoa”. Thời gian có hạn nên cảm nhận cũng “tình
cờ” và không thể đầy đủ được. Địa phương đăng cai, có nhiều thuận lợi nên
thoáng qua đã thấy Bình Dương cả số lượng và chất lượng rất hùng hậu. Là
cái nôi của kỹ thuật sơn mài, nổi tiếng không chỉ trong nước mà quốc tế.
Thương hiệu Thành Lễ đã từng được chứng minh. Cả chín tỉnh Miền Đông,
số tác phẩm sơn mài cũng vào con số chín, riêng Bình Dương đã là bảy. Đồ
sộ nhất phải kể đến tác phẩm Tôi của Nguyễn Quang Sơn, gồm bốn tấm
ghép lại, gam màu của sơn mài truyền thống, cẩn vỏ trứng. Phong cách biểu
tượng, cái tôi ở đây được biểu hiện thành một cá thể, một yếu tố của cộng
đồng và có sự phát triển từ tuổi ấu thơ đến lúc trưởng thành, thú vật cũng
hiện diện cạnh cái tôi, nhưng không ích kỷ, hẹp hòi. Về mặt kỹ thuật nếu
phải nhắc đến chẳng qua là khen “phò mã tốt áo” hoặc “đánh trống qua cửa
nhà sấm”. Tây Ninh chỉ tham ...