Thông tin tài liệu:
Tôi nhận ra Tân ngay dù chỉ nhìn thoáng qua sau tấm cửa kiếng màu trà. Người trợ lý của tôi hướng dẫn anh đến phòng khách để chờ tôị Dù biết Tân là bạn thân nhất của tôi thì anh ta cũng không dám báo giữa lúc tôi đang chủ trì cuộc họp quan trọng với bên đối tác. Cuộc họp khá căng thẳng và lúc thấy Tân là lúc tôi đang phát biểu. Không khó khăn gì để nắm bắt được yêu sách của những vị khách hàng. Họ rất cần sản phẩm của chúng tôi nhưng bề...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dấu Hỏi Lặngvietmessenger.com Nguyên Tùng Dấu Hỏi LặngTôi nhận ra Tân ngay dù chỉ nhìn thoáng qua sau tấm cửa kiếng màu trà. Người trợ lý củatôi hướng dẫn anh đến phòng khách để chờ tôị Dù biết Tân là bạn thân nhất của tôi thì anhta cũng không dám báo giữa lúc tôi đang chủ trì cuộc họp quan trọng với bên đối tác. Cuộchọp khá căng thẳng và lúc thấy Tân là lúc tôi đang phát biểu. Không khó khăn gì để nắm bắtđược yêu sách của những vị khách hàng. Họ rất cần sản phẩm của chúng tôi nhưng bềngoài cố tỏ vẻ hờ hững với nó, luôn tìm những khuyết điểm nhỏ nhặt để chê bai hầu đạtđược mục đích là hạ giá sản phẩm theo mỗi lần ký hợp đồng. Mềm mỏng nhưng kiên quyết.Đó là tiêu chí trong kinh doanh của tôi, mà muốn đạt được thành công theo hướng này thìhàng hoá của công ty tôi phải đảm bảo tiêu chuẩn chất lượng và độc đáo về mẫu mã. Tôi tinmình sẽ làm được điều đó. Họ có cách cò kè bớt một thêm hai của họ thì tôi cũng có bảnlĩnh của tôi buộc họ phải chấp nhận mức giá mà tôi cho là hợp lý. Tôi cần biểu hiện bằngmột hành động cụ thể nào đó vừa lịch sự nhưng cũng vừa để họ nhận ra một cách tế nhịrằng sản phẩm của công ty đang là lực hút của nhiều đơn vị khách hàng. Chính lúc ấy tôi đãthấy Tân. Viện lý do mình còn cuộc họp với đại diện công ty mỹ nghệ của một nước Tây Âu,tôi xin phép được vắng mặt và giao quyền quyết định lại cho vị Phó Giám đốc. Trong phépngoại giao hành động này có thể bị xem là bất lịch sự, nhưng ở trường hợp này tôi biết nósẽ đem lại kết quả tốt đẹp.Không biết giữa tôi và Tân có sự ràng buộc nào đó trong định số mà anh luôn xuất hiện thậtđúng lúc, nếu hiểu theo nghĩa rộng của từ này, và sự xuất hiện của anh luôn là một bướcngoặt tốt đẹp trong đời tôị Tuy vậy từ trong sâu kín tâm hồn tôi vừa mong nhớ Tân nhưngcũng vừa sợ phải gặp anh. Tôi không lý giải được điều này dù rất nhiều lần vật vấn mình đểluôn luôn đi đến kết luận là tôi và Tân vẫn là bạn tốt của nhau. Tôi chưa hề có hành vi nàođể người đời dựa vào đó mà cho rằng tôi là thằng phản bạn, dù chỉ trong ý nghĩ.Tám năm rồi, kể từ ngày Tân rời khỏi công ty, đây là lần đầu tiên anh trở lại. Tôi đã sai lầmkhi nghĩ rằng anh suốt đời sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nữạ Bởi vậy, tôi thật sự bấtngờ và rất mừng khi gặp anh.- Ông trốn chỗ nào kỹ quá, chẳng nghe thấy tăm hơi?Tôi hỏi khi anh đã ngồi yên vị trong chiếc Fiat mà sau một lúc giằng co đến mức nhận ra tôichân tình nài nỉ anh mới bằng lòng. Nhận chìa khoá từ tay tài xế, tôi cười bảo với cậu tarằng hãy yên tâm về nhà ngủ với vợ, tôi muốn tự mình lái xe đưa người bạn chí cốt tìm mộtnơi thanh vắng để tâm tình. Thái độ ấy của tôi đã làm anh xúc động.- Mình về quê vợ, Thạnh Lộc, Chương còn nhớ không?- Trời đất, ông mà cũng có vợ nữa sao? - Tôi cố tình nhấn mạnh cái vế cũng có vợ nữasao?, cụm từ mà ngày xưa chúng tôi thường đùa yêu với những đứa bạn thân. Tôi và Tâncười ha hả.Tôi bật ra câu đùa ấy là để tránh phải trả lời câu hỏi của Tân. Thật lòng tôi không quênThạnh Lộc, thậm chí nơi ấy còn thường trực trỗi dậy trong tôi, dù rằng tôi không muốn nhớ.Nhưng tự thú với Tân là không thể, bởi chúng tôi hiểu về nhau và về nơi ấy quá nhiều. Thấytrước mình là một cuộn dây có nhiều mối, thà không chạm tay đến chứ khi dã mở một mốithì buộc phải động đến bao mối khác. Tránh vẫn hơn.Hai cô gái xinh xắn dẫn chúng tôi vào một căn phòng loại đặc biệt nhất của quán. Sau khigọi những món cần thiết tôi bảo hai nàng có thể tự do, để chúng tôi tự phục vụ. Mắt hai cô ảcụp xuống, nhưng cái nháy mắt của tôi đã nhanh chóng vực dậy vẻ tươi tắn, hai nàng vội rakhỏi phòng. Cái nháy mắt với ngầm ý quen thuộc của tôi mà các nàng móng đỏ ở đây đềuthuộc nằm lòng: Yên tâm đi, sẽ không mất phần bo của các em đâu. Tôi tự tay khui chaiNapoleon và rót vào hai ly có chân đế. Đến lúc đó, vẻ mặt Tân mới giãn ra lấy lại vẻ tự nhiên.Tôi thừa biết anh không quen và không hề thích kiểu chiều khách của những nơi chốnnày.Chúng tôi chạm cốc và cạn ly. Không cần nói lời nào, chỉ ngã người ra lưng ghế nhìn vàonhau rồi cười sảng khoái. Tân vẫn gầy như xưa nhưng trông có vẻ đen đúa hơn, phong trầnhơn. Còn tôi, có lẽ trong con mắt của Tân cũng không có gì thay đổi cho dù dáng vẻ bềngoài có chút đẫy đà hơn.- Anh vẫn còn giận ông Lưu?Tân cười xoà:- Tôi có giận ông ấy đâu? Nhưng nói vậy thật khó tin, có khi Chương cho rằng tôi làm bộquân tử Tàu. Thật ra lúc đầu tôi có giận nhưng rồi nó qua nhanh. Nhưng nếu bảo rằng tôiquên chuyện ấy thì là nói dối. Tôi không quên được vì nó đã trở thành dấu ấn khắc sâutrong đời tôi.- Vậy sao anh rời khỏi không ty? Anh đi rồi, chỉ một thời gian ngắn công ty lún nợ. Ông Lưucũng đã nhận ra mình sai lầm.Tân nhìn xoáy vào tôi, cái nhìn làm tôi thấy chột dạ.- Từ lâu tôi vẫn có quan niệm xem thủ trưởng vừa là cấp trên nhưng cũng vừa là bạn. Vềtuổi tác tôi gọi ông Lưu bằng chú nhưng trong thâm tâm tôi vẫn coi ông là người bạn vongniên. Chính vì vậ ...