![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình
Số trang: 3
Loại file: pdf
Dung lượng: 76.56 KB
Lượt xem: 8
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình. Bài viết Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hômtrời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó cónhững viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của consuối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè,chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạnrất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua đểlấy lối đi vào nhà. Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấythằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường đặttên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa trời nắng nóng như lửađốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghetiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau,nhanh chóng ra chỗ hẹn. Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạ y thậ t nhanh vì s ợ cha mẹ p hát hiện ra,bởi chúng tôi đều biết rằng nế u b ị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấ y sẽ no đòn. Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôicó ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tứclà đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì oàm một hồilâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏ m đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc nàyThắng - thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng: - Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. - Trò gì vậy? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi. - Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói: - Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõibấm giờ. Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầutiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơncả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thuaai. Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô: - Một. Hai. Ba. Bắt đầu! Ùm!... Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôireo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưathấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầ m trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đếnphút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phútthứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉtrong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừalúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúngtôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mườiphút sau Thắng mới lên tiếng: - Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ. - Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắ m cơ mà. - ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lênthì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứđịnh trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thìbỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên. Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờcho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mậtcủa lũ chúng tôi.Và đó là kỉ niệ m sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình Đề bài: Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ trong thời thơ ấu của mình. Bài viết Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hômtrời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó cónhững viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của consuối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè,chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạnrất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua đểlấy lối đi vào nhà. Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấythằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân (chúng tôi thường đặttên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó). Buổi trưa trời nắng nóng như lửađốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghetiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau,nhanh chóng ra chỗ hẹn. Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạ y thậ t nhanh vì s ợ cha mẹ p hát hiện ra,bởi chúng tôi đều biết rằng nế u b ị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấ y sẽ no đòn. Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôicó ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tứclà đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì oàm một hồilâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏ m đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc nàyThắng - thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng: - Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. - Trò gì vậy? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi. - Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói: - Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõibấm giờ. Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầutiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơncả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thuaai. Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô: - Một. Hai. Ba. Bắt đầu! Ùm!... Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôireo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ: 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưathấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầ m trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đếnphút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phútthứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉtrong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừalúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúngtôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mườiphút sau Thắng mới lên tiếng: - Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ. - Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắ m cơ mà. - ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lênthì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứđịnh trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thìbỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên. Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờcho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mậtcủa lũ chúng tôi.Và đó là kỉ niệ m sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ. ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
ngữ văn lớp tài liệu văn lớp văn học việt nam ngữ văn trung học giáo án văn lớpTài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 384 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 355 8 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 288 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 241 0 0 -
91 trang 182 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 169 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 150 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 145 0 0 -
Luận văn tốt nghiệp đại học ngành Ngữ văn: Đặc điểm truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu
85 trang 134 0 0 -
Báo cáo khoa học: Bước đầu hiện đại hóa chữ quốc ngữ qua một số truyện ngắn Nam Bộ đầu thế kỷ 20
5 trang 126 0 0