Giờ này nơi ấy, chắc em đã ngủ vùi sau một ngày dài công việc mệt mỏi, nghĩ mà thương cho em. Hai đứa mình do đặc thù công việc, kẻ ở nhà thì người lại lên đường đi công tác. Một tháng chưa được một tuần chúng ta được bên nhau, nhưng không vì thế mà màu tình yêu của mình dành cho nhau phai nhạt, trái lại nó càng nồng nàn và pha trộn vào nhau một chút hồng hạnh phúc, một chút đỏ nồng nàn, một chút xanh hy vọng, một chút tím thuỷ chung, một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm mưa tháng năm, nhớ em và những cơn mưa tình yêuĐêm mưa tháng năm, nhớ em và những cơn mưa tình yêu…Mắt em như dáng thuyền soi biển vắngBiển ôm thuyền thao thức một đêm mưa…Giờ này nơi ấy, chắc em đã ngủ vùi sau một ngày dài công việc mệt mỏi, nghĩ màthương cho em. Hai đứa mình do đặc thù công việc, kẻ ở nhà thì người lại lênđường đi công tác. Một tháng chưa được một tuần chúng ta được bên nhau, nhưngkhông vì thế mà màu tình yêu của mình dành cho nhau phai nhạt, trái lại nó càngnồng nàn và pha trộn vào nhau một chút hồng hạnh phúc, một chút đỏ nồng nàn,một chút xanh hy vọng, một chút tím thuỷ chung, một chút vàng ấm áp, một íttrắng tinh khôi, và thêm lẫn một vài màu bạc thương nhớ theo thời gian… Càngngày chúng ta yêu thương nhau nhiều hơn. Vì chúng ta có với nhau rất nhiềunhững kỷ niệm sâu sắc trong đời…Đêm nay Sài Gòn lại đổ mưa. Cơn mưa đầu mùa kéo dài và trắng xoá trong mànđêm. Tự dưng những kỷ niệm nồng nàn lại quay về trong anh với nỗi nhớ em dadiết… Mùa mưa lại về. Mỗi lần đi qua khúc giao mùa, trong anh lại thêm nhiềuđiều để cảm, để ngẫm, nhìn nhận bản thân, nhìn nhận cuộc đời. Những cơn mưamang đến cho anh một cái gì đó khó tả. Giống như một bản giao hưởng cuộc đời,mỗi cơn mưa với anh là một bản giao hưởng mang âm điệu khác nhau, có lẽ cảmàu sắc cũng khác. Anh thích sự nhẹ nhàng khi những cơn mưa bắt đầu, nó giúpngười ta khơi mào được những ưu tư đang âm ỉ trong lòng bấy lâu. Anh cũng thíchsự dữ dội đến tận cao trào của những cơn mưa đầu hạ. Nó cuốn trôi đi tất cả nhữngday dứt, buồn phiền trong tâm hồn mình…Trận mưa đêm nay thật dài, con hẻm nhỏ nhà mình trở nên dài hun hút, chìm đắmtrong trận mưa như trút nước. Anh đang ngồi bên hiên nhà nhìn những hạt mưa rơinhớ tới em. Ngoài trời, mưa vẫn rơi đều đều như không biết có một gã khùng đanglặng im với nỗi nhớ em dội vào tâm thức. Nỗi nhớ dịu êm, nhưng sao cứ xoáy vàotrái tim anh. Những yêu thương ngày cũ cứ chầm chậm quay về…Ngày xưa, khi cơn mưa đầu mùa chợt đến, anh thường thích đi dưới mưa, cảm giácvừa mới lạ, vừa vui vui như trẻ thơ, vừa cảm nhận những mát mẻ mà cuộc đời bantặng, lúc ấy tâm hồn trở nên thanh thản lạ lùng. Trời Sài Gòn chợt mưa chợt nắng.Mưa đến bất ngờ và đi cũng bất ngờ. Mưa Sài Gòn như cuộc tình nồng nàn tuổihọc học trò chưa kịp nhung nhớ đã vội chia ly. Mưa Sài Gòn như hai kẻ yêu nhaugặp nhau lần nào cũng vội…Ngồi nhìn mưa rơi qua ly cà phê thủy tinh cũng đangthánh thót từng giọt mà ngẫm nghĩ về lẽ vô thường của cuộc đời… Lớn lên, anhmới hiểu hết nỗi nhọc nhằn của mẹ qua những cơn mưa, và càng biết ơn mẹ đã tảotần, băng qua những cơn mưa khổ cực của cuộc đời để nuôi nấng anh nên người.Mẹ sinh anh ra trong một màng nhau màu xanh, nhiều người nói anh đẻ bọc điều…sau này cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Khi Mẹ mang thai, mỗi lần nhìn thấynhững đứa bé người nước ngoài, Mẹ thầm ao ước anh sẽ chào đời trong một hìnhhài bụ bẫm, thông minh và có một cuộc sống ấm no chứ không như cuộc đời cơcực của Mẹ… Anh lên với nhiều ước mơ, hoài bão. Cuộc sống vất vả từ nhữngngày lon ton bên gánh hàng rong của mẹ, là dấu ấn khó phai mờ trong anh. Chínhđiều này đã tạo nên anh – một trái tim xù xì, chai sạn… mà khi mới quen nhau emthường bảo: “Anh: Trái tim hoá đá”.… Đối với anh, những cơn mưa Sài Gòn bao giờ cũng để lại những kỷ niệm sâusắc không thể nào quên. Em còn nhớ không, ngày hai đứa mình tình cờ quen nhaubên quán nước ven đường vào một chiều mưa trắng xoá. Anh lao nhanh xe vào máihiên để tránh cơn mưa ập đến bất ngờ. Vội đến mức tông vào “cô bé nhà quê népmình bên hiên vắng”, làm cả vạt áo em lắm đầy bùn đất. Em luống cuống, hoảnghốt, còn anh thì chỉ biết ấp úng mãi mới nói được một lời xin lỗi… Chiều mưa hômđó, chúng ta đứng bên nhau, chung quanh chỉ mỗi tiếng mưa rơi. Anh im lặng, emcũng im lặng. Chẳng biết em đang đeo đuổi theo những suy nghĩ gì? Còn anh tựdưng trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Vửa ân hận, vừa cảm thấy vuivui… Thấm thoát mà đã tám năm, tám năm với nhiều niềm vui, hạnh phúc xen lẫnnhững nhọc nhằn của cuộc sống đời thường… Tám năm với những cay đắng ngọtbùi được chia sẻ bằng tình yêu chân thành của em dành cho anh… Ngày ấy, em,một cô bé “nhà quê” theo cha mẹ trôi dạt lên Sài Gòn. Tuổi thơ của em được lớnlên bằng chính quang gánh ve chai của Cha, bằng những chuyến buôn đường dàicủa Mẹ. Cuộc sống cơ cực không thể làm em mất đi những quyết tâm, những hoàibão vươn lên. Mỗi ngày sau giờ học trên giảng đường, em vận hành toàn thể sứclực của mình để có thể đỡ đần cho sự nhọc nhằn của Cha, để có thể vơi đi nhữnggiọt mồ hôi trượt dài trên khuôn mặt gầy gò của Mẹ… Hàng đêm, em nhìn nhữngngôi sao lung linh trên bầu trời và cầu nguyện: một ngày nào đó cuộc sống của giađình mình được tốt đẹp hơn, và trong sâu thẳm tâm hồn mình, em thầm mong mộtngày nào đó có một ngôi sao hạnh phúc trao cho em một tình yêu thương! “Trongánh chớp bất ngờ của số phận” của chiều m ...