Danh mục

Đếm ngược

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 222.26 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mười. . . Chín… Tám… Bảy… Sáu…Năm. Ngồi uống cà phê buổi sáng. Một buổi sáng trong lành. Sau cơn mưa rào khi hôm, trời lại sạch. Không khí thơm ngái mùi lá bên đường. Hương lá quyện trong hương cà phê. Trời mưa khi hôm như rửa cả những gương mặt những người ngồi cà phê buổi sáng. Tờ báo sáng đầy ắp những tin tốt lành. Không như hôm qua đầy tin dữ. Chỉ có một đêm mà mọi việc thay đổi, thay đổi như thời tiết, thay đổi như gái đồng trinh bỗng chốc trở thành đàn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đếm ngược Đếm ngược TRUYỆN NGẮN CỦA PHAN TRANG HYMười. . . Chín… Tám… Bảy… Sáu…Năm.Ngồi uống cà phê buổi sáng. Một buổi sáng trong lành. Sau cơn mưa rào khi hôm, trời lạisạch. Không khí thơm ngái mùi lá bên đường. Hương lá quyện trong hương cà phê. Trờimưa khi hôm như rửa cả những gương mặt những người ngồi cà phê buổi sáng. Tờ báosáng đầy ắp những tin tốt lành. Không như hôm qua đầy tin dữ. Chỉ có một đêm mà mọiviệc thay đổi, thay đổi như thời tiết, thay đổi như gái đồng trinh bỗng chốc trở thành đànbà sau một lần ân ái. Bọn tôi vẫn bỡn đùa như những lần trước. Cái quán cà phê vỉa hènày không phải là quán cà phê ngon, sang trọng, nhưng trở thành điểm tụ của bọn chúngtôi trước khi đi làm. Được gặp mặt nhau một chút buổi sáng coi như mình còn tồn tại, làthấy vui rồi.Tôi đưa ly cà phê lên nhấp – thường chỉ nhấp nhẹ từng chút. Cà phê ở Đà Nẵng này uốngcó khác ở Sài Gòn. Cà phê phải đậm đặc, phải có chút hương vị của gió nắng, cát muối.Chỉ cần nhấp một chút là có thể phân biệt đó là cà phê ở đâu. Bọn tôi uống ở quán nàykhông phải vì cà phê mà vì bè bạn. Vẫn cười như mọi khi. Nhưng hôm nay, thằng Anhbỗng reo lên đầy khoái chí:- A! A ha... Sao hôm nay có mùi đĩ thế không biết?Tôi đưa mũi nghếch lên, hít hít xem cái mùi đĩ đó là mùi gì, ở đâu. Chỉ có mùi nước hoa.Nhưng không xác định được ở vùng nào. Nhiều tiếng xì xào, đầy châm chọc:- Đĩ quá! Đĩ quá đi! Đàn ông mà đĩ quá đi!Bọn chúng tôi ngồi ở quán này đa số là trung niên, lão niên. Lâu lâu mới có vài cậu thanhniên đã có vợ ghé xẹt lờ ngồi uống. Cả bọn chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, xem ai là chủ sởhữu cái mùi nước hoa ấy. Tôi cảm thấy mùi nước hoa bắt đầu lấn át cả mùi cà phê. Át cảcái mùi hôi khét của cái bếp đỏ than tổ ong ở góc bếp. Át cả cái mùi thuốc lá đang xổ ratừ những cái miệng ghiền. Rồi tiếng cười vang lên:- Ai cưa sừng làm nghé thế?- Già rồi mà còn ham! ***Trời lại đổ mưa rào về đêm. Mùi cây lá thơm toả. Tôi thấy nhẹ nhàng lâng lâng. Thiênnhiên sao kỳ diệu thế? Kỳ diệu như rửa những mùi, những điều khó ngữi lúc ban ngày. ***Bọn chúng tôi lại ngồi quán vỉa hè như mọi buổi sáng. Vẫn từng ấy người ở quán. Hômnay, không có cái mùi trai lơ, đĩ thoả. Chỉ có mùi cà phê, mùi thuốc lá, mùi khét của thantổ ong. Bọn chúng tôi nháy mắt cười chúc buổi sáng tốt lành.Bốn.Trời bắt đầu mưa. Những cơn mưa như xối. Đài báo có lũ đầu nguồn. Tôi nghe màthương cho bà con sẽ chịu cảnh lũ. May mà tôi được làm việc, sinh sống ở thành phố, nêncòn có thời gian để uống cà phê buổi sáng, trong khi còn nhiều người phải bươn chãi từlúc tinh mơ. Vẫn cái quán bình thường, vẫn những con người cũ. Nhưng hôm nay, khácmọi hôm là vì tôi mặc thêm áo ấm. Những chiếc áo dày, xám, như làm tăng thêm cái lạnhpha chút buồn của tiết Lập đông. Chúng tôi co ro trong chiếc áo ấm. Ngoài trời vẫn cứmưa. Không dứt. Lâu lâu có những chiếc xe chạy qua làm bắn tung nước trên con đườngnhựa. Cầm ly cà phê nóng, chúng tôi thưởng thức vị đời. Có một chút buồn, một chúthạnh phúc. Đủ cả vị đời. Bỗng, trước mắt tôi xuất hiện lão Huyênh. Lão là người uống càphê hầu như thường trực ở quán này. Lão xuất hiện trong chiếc áo mưa ni lông trongsuốt, thấy cả áo quần bên trong. Sao hôm nay lão diện sặc sỡ thế? Lão đã luống tuổi,khoảng trên 75. Dù lão mặc áo mưa, nhưng vẫn lồ lộ bộ áo quần đúng mốt, màu mè lênnước đồng bóng. Lão lên tiếng chào chúng tôi như muốn khoe có quần áo mới lạ. Cótiếng cười như muốn khen đùa vui:- Bữa nay có người trẻ hơn cả vài chục tuổi.Bỗng ai đó lẩy Kiều:- Quá niên đã quá thất tuần, Bảnh bao đúng mốt, áo quần tuổi teen.Nghe thế, cả bọn phá lên cười. Lão cũng cười theo. Và rồi, lão tìm chỗ trống để đặt cáitấm thân trên 70 kí. Nhiều lần ngồi nghe lão nói chuyện với một số người, tôi biết lão cótiền gửi ngân hàng, mỗi tháng kiếm lãi trên chục triệu. Nói chung, lão dư dã, ăn tiêu mặcsức, không sợ thiếu tiền tiêu vặt.Nếu bạn có dịp ngồi uống cà phê cùng với tôi, chắc bạn thấy áo quần lão đang mặc rấtphù hợp với vóc dáng của lão, nếu lão đang độ tuổi 20. Bên cạnh đó, bạn sẽ thấy gươngmặt lão căng tròn, da thịt đỏ au. Chưa hết, lão còn đeo một sợi dây chuyền vàng to đùng.Có thể có người châm chọc, nói khía, nói cạnh, gọi đó là dây xích, có thể gọi mĩ miềuhơn là dây chuyền làm đẹp thú cưng. Cái giọng của lão cũng lạ với cái tuổi của lão.Giọng lão cứ oang oang. Đúng là kẻ ăn to nói lớn! Nghe giọng lão, tôi chợt nghĩ mấy ainghèo khó mà to tiếng được? Có lẽ cuộc sống cho lão giàu nên phải có giọng như thế choxứng với tầm cở.Tôi nhìn lão, cười. Lão cũng cười đáp lễ. Sau đó, tôi quay sang nói chuyện với thằng bạnthân. Bạn tôi đưa ly cà phê lên nhấp, rồi đặt xuống, nói:- Mi bận tâm làm gì với lão ta! Hồi nào tới giờ, lão như thế cả mà.Rồi qua lời kể của thằng bạn, tôi được biết 50 năm về trước, lão có máu vô duyê ...

Tài liệu được xem nhiều:

Gợi ý tài liệu liên quan: