Khi Walter Coolidge Swift thức dậy trong căn phòng của anh tại Adams House anh có thể nhận ra ngay, qua vẻ âm u của buổi sáng, rằng tuyết đang rơi, hoặc sắp rơi. Trở mình trên giường, anh thấy trên bờ tường đầy bồ hóng của sân trong những bông tuyết to đang trượt xuống, ngoài cửa sổ, rải rác, yên bình và thong thả, và lập tức một cảm giác thoải mái, hưởng thụ trùm lên anh
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đêm Trước Lệnh Cấm RượuĐêm Trước Lệnh Cấm RượuKhi Walter Coolidge Swift thức dậy trong căn phòng của anh tại Adams House anhcó thể nhận ra ngay, qua vẻ âm u của buổi sáng, rằng tuyết đang rơi, hoặc sắp rơi.Trở mình trên giường, anh thấy trên bờ tường đầy bồ hóng của sân trong nhữngbông tuyết to đang trượt xuống, ngoài cửa sổ, rải rác, yên bình và thong thả, và lậptức một cảm giác thoải mái, hưởng thụ trùm lên anh. Anh mỉm cười, đan hai bàntay sau gáy, lim dim và hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Thật kỳ cục, nó luônxảy ra theo kiểu đó, dĩ nhiên không phải chuyện tuyết rơi, mà là cái kiểu chính tâmtrạng này dấy lên trong anh mỗi lần anh từ New Hamsphire đến chơi ở AdamsHouse, một năm hai lần. Vào buổi sáng, mỗi lần thức dậy anh đều bắt đầu nghĩngay về những ngày xa xưa đẹp đẽ khi còn sống ở Boston – về những quán rượuanh thích – quán Frank Locke, Holland House, quán Jacot, Nip, Bell-in-Hand – vềnhững nhà hát, những màn trình diễn thóat y, những trận quyền Anh, những trậnbóng chày – và sau đó cuối cùng, lúc nào cũng vậy, anh sẽ nghĩ, và hầu hết, vềEunice. Tại sao điều này không bao giờ xảy ra với anh lúc ở nhà? Anh cho rằngchắc do lúc nào anh cũng bận rộn – bận rộn ở văn phòng, bận rộn với vợ anh,Daisy, và bọn trẻ, bận rộn ở Câu lạc bộ. Không có chút thời gian nào cho hồi ứctình cảm. Với lại, anh thực sự đã an cư lạc nghiệp khi họ chuyển đến Nashua – tấtcả cuộc sống vui nhộn đó đã dừng lại bất ngờ như thể bị cắt gọn bởi một nhát dao.Không có các nhà hát để bàn bạc, không có quán rượu nào cả, và cũng không cóbạn bè thân tình, anh nhận ra mình không còn động cơ để sống phóng đãng, vàtrong chớp mắt toàn bộ lối sống của anh đã thay đổi. Thật tự nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa – thật tự nhiên; nhưng khi anh đếnBoston, để suy nghĩ một cách hài lòng về đời sống khác đó, cách nay tám năm, vàtất cả những lạc thú của nó thì cũng tự nhiên như thế. Đám người quen cũ đã đi.Khó mà còn lại một ai đó anh từng quen biết, hay rất muốn gặp: thậm chí những tờbáo cũng thay đổi. Và tòa soạn tờ Record xưa, ngôi nhà bừa bãi xiêu vẹo đó, nơianh đã tiêu biết bao nhiêu giờ rảnh, và giúp Mike lúc nửa đêm viết nốt những bàiphê bình ca kịch nóng hổi của anh ta – nó cũng đã biến mất, cùng với tất cả đànông và đàn bà mà anh từng biết ở đó. Cô gái da đen trực thang máy với mái tóc đỏ– Bill Farley, phóng viên thể thao, người đã phát vào mông cô gái nhà Follies tronghành lang Lenox, người sau đó đã chết vì lao phổi – Virgin Queen, với bộ ngựckhổng lồ, người biên tập trang gia đình – bọn họ giờ ở đâu? Đâu rồi Mary bé nhỏcứng cỏi, người đã hàng đêm vẫn đi lôi anh chồng Hal ra khỏi rãnh nước bên cạnhquán Frank Locke, và làm thêm công việc của anh ta ngoài công việc của riêngmình? Những người dễ thương, những người dễ thương ấy, và có lẽ đã chết hết cả… và trên hết, Eunice đâu rồi? Anh vẫn cảm thấy kỳ cục rằng anh đã nỗ lực quá ít trong việc giữ liên lạc với côấy. Dĩ nhiên anh đã yêu Daisy, và sau đó anh đã chuyển đi – nhưng thậm chí nhưthế, nó đã chứng tỏ thói kém lo xa, và sự hiểu biết ít ỏi về bản chất con người hoặcbản chất của chính anh. Lẽ ra anh phải biết rằng sau cùng sẽ có lúc anh muốn gặplại cô ấy – cho dù anh lúc đó hẳn không biết rằng mình đã yêu cô khá đậm rồi. Đócó lẽ là điều kỳ lạ nhất: rằng anh có thể đã sống với cô trong ba năm mà khôngnhận ra chiều sâu và nét đẹp của cảm xúc mà họ dành cho nhau. Theo cách nào đó,chuyện của họ có vẻ đơn thuần là vui nhộn, và tốt đẹp nữa; chất của nó là một chấtvô tư; những buổi tối đến rồi đi như bao trò giải trí đơn thuần. Anh thấy dường nhưlúc nào họ cũng cười đùa – phải, ngay từ lúc bắt đầu, từ phút đầu tiên gặp mặt,trong xe điện ngầm Park Street, khi vội vàng vói lên dây đai, bàn tay anh đã tình cờchộp và nắm gọn tay cô. Điều đó khiến cô bật cười – anh đã nghe cô cười trước khinghe cô nói. Cô không rút tay khỏi dây đai mà cô đã nắm trước anh – mà cô chỉquay lại và bật cười, ngước nhìn anh với vẻ thú vị vì ngạc nhiên. Và rồi, trước khianh kịp lấy lại bình tĩnh, cô đã nói, “Chúa ơi…! Anh làm tôi giật cả mình.” Bâygiờ anh vẫn nhớ được một cách sống động, cô đã đỏ mặt như thế nào, và với sự canđảm to lớn cỡ nào anh mới để yên được bàn tay mình ở đó. … Và sau đó họ đã đi – đó là đâu nhỉ? – tới một nhà hàng Hoa kiều bẩn thỉu, đểuống trà. Và sau đó dùng bữa với nhau, ở Avery. Cô đã giải thích việc đó xảy rathế nào – cô sẽ không bao giờ làm một chuyện như thế nếu như cô không lỡ uốngtới ba ly cốc tai lúc bữa trưa. Không bao giờ. Và dĩ nhiên, họ không nên gặp lạinhau – cô có thể đi bộ với anh dọc khu Esplanade, anh có thể tiễn cô tới tận cửanhà cô ở đường Newbury, nơi cô sống trong một cư xá cho các y tá, và tới đó làchấm hết. Kết thúc! Nhưng nó đã là khởi đầu cho ba năm hạnh phúc nhất đời anh,và có lẽ của đời cô nữa. Họ đi tà tà và tranh luận dọc khu Esplanade, đó là mộtđêm tháng Sáu ngát hương – hết ngồi trên băng ghế đá này rồi đến băng ...