Tây Nguyên một ngày cuối tháng ba rực nắng trên sườn đồi, tôi và Tân đi dọc theo dòng suối Đắk Tík rồi dừng lại bên một bến nhỏ có chiếc thuyền độc mộc của ai đó buộc hờ dưới gốc si, tôi “âm mưu” mượn thuyền chèo ra giữa dòng để ngắm trời xanh mây trắng, vui thú điềm viên như tài tử trong phim.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi Giữa Hoàng HônĐi Giữa Hoàng HônTây Nguyên một ngày cuối tháng ba rực nắng trên sườn đồi, tôi và Tân đi dọc theodòng suối Đắk Tík rồi dừng lại bên một bến nhỏ có chiếc thuyền độc mộc của ai đóbuộc hờ dưới gốc si, tôi “âm mưu” mượn thuyền chèo ra giữa dòng để ngắm trờixanh mây trắng, vui thú điềm viên như tài tử trong phim.Tôi về nhà làm hồ sơ thi đại học, tôi mê tít báo chí nhưng tôi với nghề báo cứ nhưnhững kẻ có duyên không nợ, theo đuổi mãi mà chẳng thể lọt vô ngành ấy. Tính tôikhông thích bỏ cuộc, đang học một trường nọ nhưng năm nào khi đáo hạn đến tôicũng về làm hồ sơ dự thi. Tân cũng đi học nghề dưới Sài Gòn, biết tôi về thế làcũng tí tởn chạy về theo. Sáng ấy sau khi chở tôi ra trường chứng giấy tờ xong, haiđứa chạy xe xuống thác Diệu Thanh, bỏ xe trên sườn đồi rồi cứ thế lội ngược dòngcon suối đi về nguồn.Những tháng ngày chen chân nơi sài thành nóng bức, được thả mình dưới dòngsuối mát lạnh, được hít vào làn không khí trong veo lòng người thư thái lắm, chúngtôi lội nghênh ngang giữa dòng suối, đất trời xanh thẳm một màu, chỉ có rừngxanh, thác bạc và chúng tôi những tâm hồn đồng điệu cùng núi đồi, yêu đất trờiTây Nguyên bằng một tình yêu thuần khuyết nhất.- Ê ông, chèo thuyền ra giữa dòng chơi đi!- Nhưng mà của người ta, lỡ người ta ra la thì sao?- Kệ, sợ gì, có ai ra thì mình bảo mình mượn tí ấy mà.- Được rồi, trèo lên đi, không biết bơi mà lì quá!- He he, sợ gì chứ, tui mà té ông vớt tui lên, lo gì!Tân nhìn tôi lắc đầu, tháo neo đẩy con thuyền độc môc ra xa, chúng tôi ngồi trênđó chèo ra giữa dòng. Khúc ấy là một khúc suối rất rộng và sâu, nhìn miên man cứnhư một khoảng sông rộng lớn. Con suối này là thế, có khúc thác ghềnh nhưngcũng có khúc bình yên, nên thơ đến say lòng người, mà tôi thì khoái mộng khoáimơ, và khoái khung cảnh thiên nhiên hữu tình như thế. Tân yêu tôi từ năm lớp bảy,mối tình ngây thơ và dai dẳng đến ngày sau, nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở tình triâm, và cứ bên nhau với chút tình trước sau như một.Con thuyền độc mộc lững lờ trôi giữa dòng, Tân lúng túng tay chèo và con thuyềncứ xoay mòng mòng vì chưa chèo bao giờ. Mặc kệ cho Tân khổ sở với tay chèo,tôi không quan tâm và cứ thế ngồi hát vu vơ, lấy tay nghịch nước, thi thoảng ténước vào mặt cậu ấy, có lúc nước bắn vào mắt , lo dụi mắt nên chới với tay chèolàm con thuyền chao đảo và nổi quạu với tôi.- Ngồi im coi, lì quá loay hoay miết té bây giờ!- Thấy ghớm, làm như ông già vậy, lo chèo đi, khỏi lo, tui mà té tui kéo ông theo.- Nói hay lắm, bến này sâu lắm đó, bờ lại xa... không khéo chìm thuyền người tabây giờ.Nghe tới đoạn ấy tôi mới chột dạ ngồi im, không biết thuyền ai mà chổ này sâuthiệt, lại rộng nữa, bơi vô bờ cũng đuối, chợt nhớ những mùa mưa năm trước cũngcó người gặp nạn từ những khúc suối như thế này.- Mà Tân nè, cảnh ở đây đẹp quá ha, tui ước gì nó nằm trước nhà tui, tối tối tuichèo ra tui ngắm trăng nghe cá đớp mồi.- Ờ, với lại nghe ma rừng hát nữa ha.- Hùm, sau cứ đâm thọt tui vậy, khô như cục đất.- Đùa thôi, tui cũng thích khung cảnh hoang vu thế này lắm, mà tui ước gì có cô útnào đó đêm đêm, sáng sáng, tối tối cùng tui chèo thuyền như thế này, hát vu vơnhư thế này...Tân vừa nói vừa cười, nhìn tôi bằng ánh mắt chang chứa yêu thương làm tôi thật sựbối rối, giả lả đi chuyện khác, tôi ngồi nhìn bâng quơ qua những nhánh lan ngảmình ra bờ suối rủ xuống những cánh trắng tinh, những loài hoa dại đua nhau khoesắc. Một cơn gió thổi qua hoa rơi đầy trên mặt suối, tôi đưa tay vớt nhẹ vài cánhhoa, thật sự trong lòng tôi ước trước mặt là người tôi thương thì lãng mạn biết mấy.Nói rằng tôi không có cảm tình với Tân thì không đúng, nhưng những tình cảm đókhông đủ để dệt thành tình yêu, cứ vu vơ giữa thích thích, thương thương, yêu yêuchứ chẳng có điều chi rõ ràng.- Ê, hai đứa kia, ai cho mấy thằng mày lấy thuyền của tao?Tôi đang thả hồn vào mộng thì giật bắn mình vì tiếng thét to, một tên dân tộc HơMông người đen trùng trục đứng bên bờ suối bên kia cách thuyền chúng tôi hơnhai mươi mét hét lớn, tiếng của hắn vọng cả núi rừng, đáp lại một tiếng rõ to trênmặt suối. Tôi run bắn người, cứ như đang trong chốn tiên cảnh bỗng lọt thỏm vàochốn phố chợ đầy những tạp âm.- Cho em mượn một tí, chèo chơi thôi hà!Sao giây phút hoảng hồn tôi trấn tỉnh nói với sang bờ bên kia.- Suối này sâu lắm, tụi mày mà té là chết đó, vô đi.- Dạ, giờ em vô!Sau câu đáp trả, Tân bẻ tay chèo chèo vô bờ, nhưng lạ thây thuyền cứ xoay mòngmòng, anh tộc cứ nhìn chầm chầm ra, lâu lâu lại hối Mau lên tao đi giăng lưới càng làm cho Tân lúng túng, con thuyền phản chủ không chịu vào bờ, khó khănlắm mới vô tới nơi, tưởng đâu bị anh Hơ Mông **** cho một tăng ai ngờ anh hạgiọng.- Mấy thằng mày lì quá, không biết chèo mà dám đi, bị cái con ma suối nó bắt thìcó mà chết.Tôi và Tân chỉ biết cười trừ, xin lỗi, cảm ơn, rồi đi men theo bờ suối lên đồi đi về.Tận dụng hết quỹ thời gian ngắn ngủi về nhà để đi chơi , tôi xuống lại Sài Gòn nợphồ sơ và tiếp tục lên giảng đường hằng ngày với lòng hăng say nhất. Ngành họchiện tại không phải là ngành tôi yêu thích nhưng tôi không có thói quen làm cho cónhững gì mình đã bắt đầu, đã làm thì phải chuyên tâm và đạt một kết quả nào đótrong khả năng của tôi. Tôi tích cực đi học thêm ngoại ngữ và những lớp kỉ năngkhác không còn thời gian để gặp Tân nhiều. Thoáng một cái hè đã đến, Tân họcxong và trở về làm trong nhà máy in của tỉnh, chẳng mấy khi xuống Sài Gòn nêntôi và cậu ấy cũng chẳng mấy khi gặp nhau. Nỗi nhớ từ Tây Nguyên vẫn đều đặnhàng tuần gởi xuống tôi trong những trang thư thơm mùi núi rừng. Tân vẫn quantâm với tôi với tình yêu dung dị nhất.Hè đến, tôi về nhà chơi hai tuần rồi tiếp tục xuống đi học thêm. Tranh thủ nhữngngày nghỉ ít ỏi tôi đi thăm lại tất cả bạn bè. Từ ngày ra khỏi trường đứa nào cũng đihọc xa chỉ có ngày hè là được về đô ...