Nó và thằng Tâm vắt vẻo đèo nhau trên con đường nâu đất phủ đầy rơm khô và cứt trâu. Nắng chiều vàng rọt ụp xuống hai cái đầu non. Mặt trời đỏ như quả gấc chín rũ rượi vẫn còn đang ỡm ờ với đám mây bạc, chưa chịu đi ngủ. Một loài hoa màu tím hồng bên đường
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi ởĐi ở Nó và thằng Tâm vắt vẻo đèo nhau trên con đường nâu đất phủ đầy rơm khô vàcứt trâu. Nắng chiều vàng rọt ụp xuống hai cái đầu non. Mặt trời đỏ như quả gấc chín rũrượi vẫn còn đang ỡm ờ với đám mây bạc, chưa chịu đi ngủ. Một loài hoa màu tím hồngbên đường thở ra mùi hương thoang thoảng, lẫng là trôi theo gió. Buổi chiều là lúc câycối hô hấp nhiều nhất nên cũng là lúc lòng người dịu nhất. Đêm qua gió to, dừa rụngnhiều lá quá, từng tàu lá xanh mướt tã tượi bên đường.- Mùi lá dừa thơm quá!- Thơm thật! Tâm bện cào cào cho tôi đi! Thằng Tâm dắt xe xuống đường, ngồi bện cho nó hai con cào cào xanh mũmmĩm, còn khuyến mại cho nó thêm cái nhẫn cỏ.- Nhẫn đẹp thế! Đeo vừa ghê.- Đeo vào rồi thì nhất định phải lấy tôi đó.- Nghĩ bậy. Tôi còn lâu mới lấy chồng.- Không lấy giờ thì sau này lấy.Nó bĩm môi.- Đừng có mơ! Thôi đi về! Đoạn đường từ trường về nhà phải qua một nghĩa địa toàn mộ mới cất, khóihương ngao ngút. Nhìn không rõ, nó loáng thoáng trông thấy bóng một cô gái màutrắng đang lơ thơ trông theo nó. Nó sợ, tay bám rịt thằng Tâm. Thằng Tâm sướng, tínhkể chuyện ma cho nó càng sợ. CHUYỆN MA GIẾNG NƯỚC Ngày xưa, cách đây mấy chục năm rồi, có cô gái mới mười lăm tuổi đã phải đi ởcho nhà giàu. Ông bà chủ không có con nên sống cay nghiệt lắm, chuyên hành hạ gianhân. Cả ngày cô gái chỉ được ăn hai bát cơm muối rang với tí vây cá mè cháy. Từsáng đến tối phải đi gánh nước ở con sông cách nhà tận mười cây số. Sông ấy cứ mộtnăm lại có vài vụ chết đuối, xác trương phềnh, thối rữa đen ngỏm, ròi bọ nhúc nhích,bốc mùi khắm lặm cả vùng. Nhà chủ ác lắm, nhà để sẵn cái roi nứa, cứ sai là vụt, vụtvào tay, vào đầu, vào bụng. Cô gái uất quá, muốn trốn đi mà không được, ngày nào cũng bị hành hạ như một con súc vật. Đêm hôm ấy, cô lén cầm rìu đến bên giường rồi vung thẳng tay bổ nát sọ ông bà chủ, moi bụng lấy ruột cho chó ăn, chặt người thành từng khúc vất xuống giếng. Từ đó, cứ đến đêm là hồn ma ông bà chủ lại hiện về khóc lóc thảm thiết. Cũng vì sống ác quá nên trời không cho siêu thoát.- Khiếp! Chuyện Tâm kể nghe rợn cả người.- Rợn gì, chuyện có thật đấy! ***Bà Lần vừa về đến cửa, mệt, thở không ra hơi.- Cái Giang đâu, ra u bảo!- U về muộn thế? Thầy đâu ạ? - U vừa bên bác Tám về. Thầy mày còn ở bên đấy bàn công chuyện. Ngồi ra đâyu bảo. Nhìn đống sách vở bừa bộn trên bàn của nó, bà Lần thấy chạnh lòng. Nhưng bàđã quyết rồi. Không cho nó đi thì chết đói.- Vào sắp quần áo đi! Mai ra Hải Phòng với u.- Ra làm gì hả u? Đi chơi à? - Cha bố cô. Từng này tuổi còn nghĩ chơi bời. Ra đấy đi ở cho người ta chứ sao. Nó giật mình. - Ơ, con đang đi học cơ mà. Con không đi đâu! Biết nó sợ, bà Lần ỉ eo than vãn, cũng có ý dỗ nó. - Năm nay đói quá, thóc không bán được mà cái gì cũng tăng, thầy mày đếnkhổ vì nợ nần. May quá, bác Tám có cậu em làm công an trên Hải Phòng, nhà giàu lắm,mỗi tội neo người nên nhà cửa nó bề bộn. Chú ấy nhắn bác Tám tìm giúp một đứa ở quêlên phụ giúp. Bác ấy trông cả xóm này toàn đứa lười nhác, hư hỏng, nhắm mãi mớiđược mày là đứa lanh lợi, tháo vát. Thôi mày giúp thầy u kiếm tí đồng ra đồng vào nuôithằng anh mày nốt năm cuối. Trường người ta đang giục đóng tiền học, tháng sau khôngđóng họ đuổi thẳng. Trường học bây giờ nó ác lắm! Công cốc bốn năm trời. Con gái,đằng nào nào cũng lấy chồng, học nhiều làm gì. Cố lên đấy một thời gian, rồi về u lấychồng cho. Nhà chú ấy vợ chồng là công an, giáo viên nên sống đạo đức lắm. - Không! Con không chịu đâu! Nói rồi bó bỏ vào buồng trong ngồi khóc một mình. Khóc mãi chẳng ai thèm dỗ,nó nín, chạy một mạch sang nhà thằng Tâm. - Gì đấy Giang? Đêm hôm thế này còn qua đây? - Tôi qua bảo Tâm chuyện này. - Chuyện gì?- Mai tôi lên Hải Phòng rồi.- Lên đấy làm gì?- Thì đi ở chứ làm gì.- Hả! Đi ở? Thế bỏ học à?- Đành vậy chứ biết sao. Nhà nghèo thì phải khổ. – Nó rơm rớm nước mắt. - Thế bao giờ về? - Chẳng biết. Chắc cũng lâu đấy. Tâm cho tôi gửi lời đến cô giáo và lớp mình. Nó chạy được mấy bước, nghĩ gì đó lại quay lại, thằng Tâm vẫn đang đứng sữngsờ. Nó đỏ mặt. - Tâm ở nhà đừng lấy ai! Đợi tôi về! Nói rồi nó quay lưng, chạy mất hút vào con ngõ tối đen như mực. Nó về nhà, sắp quần áo, nhẹ nhàng gấp từng quyển sách, bọc cẩn thận cho vàogiương. Bút vẫn còn ướt mực, nó đang soạn dở bài Lão Hạc cho ngày mai. Thế là từnay nó không được đến trường nữa. *** Gà vừa gáy tiếng đầu tiên, mặt trời còn đang ngái ngủ chưa muốn cởi bóng đêm thức dậy. Trời còn đọng nhiều sương, nó đã phải theo u ra bến xe. Vừa lên xe thì bóng thằng Tâm từ đâu vút theo, giúi ...