Thông tin tài liệu:
Tôi muốn mình là người mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cố đẩy Lệ Thu vào sự lựa chọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ không bao giờ biết câu trả lời của trái tim mình. Nam Hoàng Tôi có quen một cô gái. Cô ấy là bạn thân của em họ tôi. Tôi đã gặp cô gái ấy bốn năm về trước. Lúc đó cô ấy nhỏ lắm, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi qua mùa thu - Kì 2Đi qua mùa thu - Kì 2: Tình yêu quay ngược chiều gióTôi muốn mình là người mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cốđẩy Lệ Thu vào sự lựa chọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ khôngbao giờ biết câu trả lời của trái tim mình.Nam HoàngTôi có quen một cô gái. Cô ấy là bạn thân của em họ tôi. Tôi đã gặp cô gái ấy bốnnăm về trước. Lúc đó cô ấy nhỏ lắm, khuôn mặt cũng không có gì đặc biệt, chỉ cóđôi mắt to trong sáng như thu hút người khác. Một đôi mắt biết cười. Cô ấy có cáitên rất đặc biệt. Tôi thích cái tên đó, có lẽ vì thế mà tôi chú ý tới cô ấy nhiều hơnbất kì người bạn nào của em họ tôi. Cô bé đó thẳng thắn và mạnh mẽ, cô ấy haynói những lời làm người khác bị tổn thương nhưng tôi cảm thấy chính cô ấy cũngtự làm mình bị tổn thương nữa. Cô ấy nói với tôi rất nhiều chuyện, tôi trở thànhbạn thân của cô ấy từ lúc nào không hay. Tôi không rõ mình có yêu cô ấy khôngnhưng nói chuyện với cô ấy dường như đã trở thành một thói quen, nhắn tin với côấy đã trở thành chất gây nghiện với tôi. Nhưng cô ấy còn quá nhỏ để tôi có thể yêu.Một cô gái đa cảm như thế, một người phóng khoáng như tôi, tôi sợ mình sẽ chỉlàm tổn thương cô ấy.Rồi Lệ Thu cũng nói cho tôi biết tình cảm của cô ấy. Tôi rất bất ngờ, tôi bảo cô ấychờ mình hai năm. Lúc đó thật ra trong lòng tôi đã có câu trả lời rồi. Nhưng hìnhnhư Lệ Thu đã hiểu sai ý của tôi bởi sau đó cô ấy đột nhiên cắt đứt mọi liên lạc. Côấy nhắn tin bảo tôi sau hai năm sẽ tự động quay lại tìm tôi. Mai Anh bảo tôi đừngtìm Lệ Thu nữa, cô ấy không muốn gặp tôi. Tôi làm theo mọi lời của em họ mìnhdù trong lòng vẫn còn mang cái hi vọng được gặp lạ cô gái nhỏ mang tên một mùathu. Suốt hai năm liền, tôi đã gặp rất nhiều người con gái. Họ thuộc nhiều kiểukhác nhai: đoan trang, hiền lành, kiêu kì, xinh đẹp. Hầu hết những cô gái tôi gặpđều dễ thương và trong sáng. Họ đều là những cô gái tốt. Nhưng không hiểu saomối tình nào cũng kết thúc chóng vánh. Người con gái cuối cùng tôi hẹn hò trướckhi chia tay đã nói với tôi chỉ một câu duy nhất:- Chúng ta chia tay thôi. Em cảm thấy anh đã luôn yêu một ai đó rồi. Chỉ có điềuanh không biết thôi.Cũng vì câu nói này của cô ấy tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Người ta có thể luôn yêumột ai đó mà không biết không ?Thấm thoắt thời gian hai năm trôi đi, tôi quyết định quay lại tìm Lệ Thu. Tôi khôngbiết cô ấy bây giờ ra sao, nhưng tôi vẫn thực sự muốn gặp lại cô ấy. Tôi cần phảikiểm tra lại cảm giác của mình.Cô ấy vẫn như thế, à mà không, cô ấy xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Đã ra dángthiếu nữ chứ không còn giống một cô nhóc bé con ngày nào nữa. Sau hai năm, tinnhắn đầu tiên của tôi cho Lệ Thu rất ngắn gọn:- Em đã lớn thật rồi. Thế mà anh lúc nào cũng nghĩ là em còn bé lắm.Tôi chỉ nhắn điều mình suy nghĩ nhưng đã rất hi vọng cô ấy sẽ nhắn lại cho tôi. Tôibiết Lệ Thu đã có người con trai khác bên cạnh, nhưng tôi không cảm thấy cô ấyyêu người đó, hoặc là tình yêu không mạnh mẽ tới mức người ngoài như tôi có thểcảm nhận được.Kể từ ngày đó chúng tôi lại nhắn tin cho nhau, tất cả khiến cho tôi có cảm giácđang quay lại những ngày xưa cũ. Tôi nhận ra mình đã nhớ những ngày đó rấtnhiều. Tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết câu trả lời của mình. Nhưng nếu không cócâu hỏi của cô ấy thì làm sao tôi trả lời được. Cũng vì muốn Lệ Thu phải trả lời câuhỏi của mình mà tối qua tôi đã hẹn cô ấy ra Starbuck. Cuộc hội thoại diễn ra ngắnngủi bởi Lệ Thu vừa cãi nhau với Đăng Quân, cô ấy thực sự đang rất mệt mỏi:- Anh tìm em có việc gì không ?- Tìm em là để em thực hiện lời hứa hai năm trước.- Anh nói dối.- Ừ.- Ừ gì?- Anh nói dối đấy. Anh tìm em vì anh nhớ em.Lệ Thu không nói gì, chỉ mở to đôi mắt nhìn anh. Đôi mắt cô ngân ngấn nước. Sauhai năm quen nhau, cuối cùng anh cũng nhớ cô. Sau bao lần chỉ mình cô nhớ anh,cuối cùng anh cũng nhớ tới cô một lần.Tôi nhìn cô ấy, tôi muốn cô ấy nói điều gì đó. Cô ấy cứ im lặng thế này giống nhưđang trừng phạt tôi vậy. Tôi muốn chạm vào đôi vai đang run rẩy của cô ấy. Tôimuốn chạm vào vầng trán thông minh của cô ấy. Những điều tưởng chừng như đơngiản trước đây mà sao bây giờ tôi không thể làm được.Lệ Thu đứng lên, cầm lấy chiếc túi Mulberry màu hồng đậm rồi bước nhanh rakhỏi quán. Tất cả chỉ giống như hai năm về trước, cô ấy bước nhanh ra khỏi phòngtôi, bước nhanh ra khỏi cuộc đời tôi.Một mình đi bộ dọc theo Oxford Street, tôi cứ suy nghĩ mãi về những hành độngcủa cô ấy. Tình yêu thật nhiều ngang trái. Khi cô ấy yêu tôi bằng trái tim thơ ngâythì tôi lại không trân trọng. Bây giờ khi tôi yêu cô ấy thì cô ấy lại đã có người contrai khác ở bên. Đây là tình yêu đi ngược chiều gió, lời yêu tôi nói ra cũng là lờiyêu của quá khứ mà thôi.London quanh đi quẩn lại chỉ có khoảng mấy trăm sinh viên Việt Nam nên hỏi quavài người bạn là tôi có được thông tin của Đăng Quân. Bạn bè tôi đều nói cậu ta làngười chung thủy, là người biết chăm sóc người khác. Ai cũng nói Đăng Quân vàLệ Thu là một cặp trời sinh đẹp đôi. Nghe những lời này, tôi càng thấy khó chịutrong lòng. Tôi không phải là người cao thượng tới mức có thể nghĩ rằng nếu ngườicon gái mình yêu được hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Tôi muốn mình làngười mang tới cho em hạnh phúc. Tôi biết mình đang cố đẩy Lệ Thu vào sự lựachọn. Nhưng nếu không để em làm thế, em sẽ không bao giờ biết câu trả lời củatrái tim mình. Còn tôi, nếu tôi vẫn còn có thể hi vọng một ngày em sẽ yêu lại tôi,chắc tôi sẽ chờ em suốt đời này mất.Đăng QuânĐăng Quân đang đứng xếp hàng trong dòng người chờ đợi vào phỏng vấn ở tiềnsảnh khách sạn Holiday Inn. Nếu anh trúng tuyển vị trí này thì đây sẽ là công việclàm thêm thứ ba của anh trong tuần. Bạn bè Đăng Quân đều không hiểu sao mộtcông tử nhà giàu như anh lại muốn đi làm thêm nhiều như thế. Chỉ có Đăng Quânhiểu rõ mình đang muốn giết thời gian rảnh rỗi. Anh biết cứ lúc rảnh rỗi là anh sẽlại nhớ tới cô. Suốt hai năm trời, Đăng ...