tâm bước đi trên vỉa hè một cách chậm rãi, bóng của tâm đổ dài dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, vừa đi cô vừa đưa đôi mắt ưu buồn của mình nhìn dòng xe cộ đang đua nhau lướt qua thật nhanh vì trời đang bay lất phất những hạt mưa bụi, như báo trước cho trận mưa đầu mùa sắp đổ xuống cái thành phố đang nóng bức suốt mấy tháng nay. Rồi những giọt mưa bắt đầu nặng hạt dần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi tìm bình yênĐi tìm bình yêntâm bước đi trên vỉa hè một cách chậm rãi, bóng của tâm đổ dài dưới ánh sáng củangọn đèn đường, vừa đi cô vừa đưa đôi mắt ưu buồn của mình nhìn dòng xe cộđang đua nhau lướt qua thật nhanh vì trời đang bay lất phất những hạt mưa bụi,như báo trước cho trận mưa đầu mùa sắp đổ xuống cái thành phố đang nóng bứcsuốt mấy tháng nay. Rồi những giọt mưa bắt đầu nặng hạt dần, mọi người trênđường càng vội vã hơn, đường phố vắng dần, nhưng tâm thì vẫn cứ bước đi mộtcách chậm rãi và từ tốn. từ lúc rời khỏi nhà, tâm đã bước đi như thế suốt một tiếngđồng hồ mà vẫn chưa dừng lại. lẽ ra giờ này tâm đang ngồi trong lớp học vi tínhnhưng làm sao tâm có thể ngồi học khi mà đầu óc tâm quay cuồng với mớ hỗn độn,những dòng suy tư về bản thân, gia đình, bạn bè và mọi thứ xung quanh,những suynghĩ cứ quay cuồng lướt qua, hok chuyện này ra chuyện nào, làm tâm cảm thấy bếtắc và bất lực trước cuộc sống...những người nào đã từng trải qua như tâm thì đềuhiểu rằng đó là một cảm giác tồi tệ.tâm được sinh trưởng trong một gia đình mang nặng tính chất trọng nam khinh nữ,ba tâm là con trai duy nhất trong gia đình, khi mẹ tâm có thai tâm, ông nội tâm đãhết sức chiều chuộng và chăm sóc mẹ tâm chu đáo, họ mong chờ đến ngày nhìnthấy mặt đứa cháu đích tôn. Ngày mẹ tâm khai hoa nở nhụy thì cả nhà đều đi làmhết, may nhờ có người hàng sớm chở mẹ tâm đến bệnh viện. ba và ông nội vừa vềhay tin là mẹ sắp sinh thì lặp tức đón xe vào bệnh viện, khi vào đến nơi thì bà đã hạsinh ra tâm, nhìn nghe bác sĩ nói tâm là con gái thì ông nội thất vọng trở về nhàchẳng hề có một tiếng hỏi thăm gì hai mẹ con tâm. Còn ba tâm chẳng nói gì nhưngtrên nét mặt hiện hẳn nét buồn buồn. khi ta sinh ra mà hok được như mong đợi củamọi người thì đó cũng là một cái tội đối với họ. tuy tâm là con gái nhưng dù sao đinữa dũng là con cháu của ông nên hok thể thờ ơ được, nhất là khi đó tâm rất bụbẫm và dễ thương. Thỉnh thoảng nội cũng ôm tâm vào lòng nựng nịu, ông sờ nắmtay chân đứa cháu rồi chép miệng lẩm bẩm “nếu mà mày là con trai thì...”kết nóicâu nói bị bỏ dở bằng một tiếng thở dài, ông chỉ biết trông chờ vào sau này mẹ tâmlại sinh thêm cho ông một dứa cháu khác nhưng cái hy vọng đó bị dập tắc khi hainắm sau gia đình được bác sĩ thông báo mẹ tâm bị vô sinh. Khi đó mẹ tâm lại cóthai nhưng còn quá bé chỉ mới hơn một tháng nên mẹ tâm hok biết và trong 1 lầnvác bao gạo khá nặng vào nhà, mẹ tâm thấy rất mệt, sau đó thì có máu chảy xuốngdưới chân, đưa vào bệnh viện thì mới biết mẹ tâm bị xảy thai và hok còn khả năngsinh sản nữa. ông nội tâm gần như bệnh luôn khi biết tin, vì ông nội chỉ có ba tâmlà con mà nếu như ba tâm hok có con trai thì coi như mất dòng từ đây, ba mẹ tâmthì cố gắng chạy chữa khắp nơi vẫn hok có kết quả. Mặc cảm về mình hok thể sinhcho gai đình chồng một đứa con trai nối dõi khiến mẹ tâm hay ngồi buồn một mìnhvà nhất là khi nhìn tâm, bà cũng ước chi khi sinh ra tâm là con trai thì hay quá...hok biết có phải do mong ước có một đứa cháu trai mà hok được nên gia đình tâmcho tâm ăn mặc, tóc tai y như con trai, mà tâm thì cũng có tính cách cũng mạnh mẽlắm, tâm thường hay chơi với mấy đứa bé trai trong xóm nhiều hơn là con gái. Vìthường hay xem mấy phim hoạt hình siêu nhân nên tâm rất thích học võ và mơ ướcrằng sau này sẽ hành hiệp trượng nghĩa giúp người nghèo khổ khắp nơi, đã nhiềulần tâm sinh mẹ cho đi học võ ở nhà văn hóa thiếu nhi nhưng mẹ tâm hok đồng ývì khi ấy gia đình đã lên sẵn kế hoạch cho cuộc đời sau này của tâm.Rồi thì tâm cũng lớn dần theo năm tháng, là con gái thì tâm cũng biết mắc cỡ, ethẹn như bao nhiêu cô gái cùng lứa tuổi.tâm bắt đầu để tóc dài, ăn mặc nữ tính vàdịu dàng hơn khiến các gã con trai trong xóm phải ngắm nhìn tâm mỗi khi tâm đingang qua, nhưng tâm hok để ý là mấy vì lúc đó tâm chỉ mới 17 tuổi, còn khá ngâythơ trong chuyện tình ái, vả lại tâm đang vùi đầu vào sách vở, học nhiều thứ để saunày có thể giúp ba cô quản lí công ty của ông. Tâm thì vốn dĩ hok thích mấychuyện khinh doanh cho lắm, ước mơ của tâm là trở thành một nữ tiếp viên hàngkhông, để được đi đây đi đó bay nhảy trên bầu trời, nhưng vì gia đình tâm đành gạtbỏ mơ ước của mình, với lại từ khi lớn lên, bắt đầu hiểu chuyện, hiểu vì sao mẹhay ngồi buồn một mình, vì sao ông nội thì tỏ vẻ thờ ơ với mình, vì sao ba hay đitrễ về sớm. tâm càng cố gắng học hành và làm theo ý của gia đình. Tâm hok muốnnhìn thấy mẹ ngồi lặng thầm như thế mỗi khi chờ đợi ba về, muốn được ôngthương yêu, được quây quần bên ba, một gia đình hạnh phúc. Thời gian biểu củatâm ngày nào cũng chặt cứng các giờ học, mà do lo học và ít nói nên tâm cũng córất ít bạn bè. Chỉ có chiều chủ nhật là tâm được rãnh rỗi, khi đó tâm thường haysang nhà lê, nhỏ bạn thân của tâm, cùng đạp xe dạo chơi trên đường phố.thỉnhthoảng khi vô tình chạy ngang qua một trung tâm võ thuật, nhìn thấy các môn sinhđang ra sức tập luyện, tâm lộ vẻ họ ngưỡng mộ trên g ...