“Điều ý nghĩa nhất của mỗi cuộc đời là để lại hạnh phúc trên tháng ngày, sẽ mất”.Lam đứng lặng thinh nhìn tôi từ phía ngoài cửa sổ. Gió thổi tấm rèm cửa thoáng che khuất hình ảnh Lam - vừa lúc tôi nhìn thấy từ trong hốc mắt của người bên ngoài cửa sổ một dòng nước lăn xuống. Tôi vội vã nhào ra mở cửa. Phía bên ngoài chỉ là khoảng không mênh mông. Trời cao trước mặt, và đêm chỉ còn có thanh âm của sóng biển rì rào như khóc, như hát, như ru. Căn phòng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đi trong vạn dặm Đi trong vạn dặm TRUYỆN NGẮN CỦA TIỂU QUYÊN “Điều ý nghĩa nhất của mỗi cuộc đời là để lại hạnh phúc trên tháng ngày, sẽ mất”.Lam đứng lặng thinh nhìn tôi từ phía ngoài cửa sổ.Gió thổi tấm rèm cửa thoáng che khuất hình ảnh Lam - vừa lúc tôi nhìn thấy từ trong hốcmắt của người bên ngoài cửa sổ một dòng nước lăn xuống. Tôi vội vã nhào ra mở cửa.Phía bên ngoài chỉ là khoảng không mênh mông. Trời cao trước mặt, và đêm chỉ còn cóthanh âm của sóng biển rì rào như khóc, như hát, như ru.Căn phòng cũng chỉ có mỗi một mình tôi xao xác. Không có dấu hiệu nào chứng tỏ rằngLam đã ở đây. Tôi đứng tê dại dưới vòm đêm. Tôi đã đi vạn dặm xa xôi, sao Lam còn tìmthấy? ***… Chưa bao giờ tôi bãi cát in dấu bước chân tôi những sáng, những chiều. Những mô cátquen thuộc, những con thuyền quen thuộc, những gương mặt quen thuộc và cả sự chờ đợiróng riết quen thuộc của những đứa trẻ quê nghèo.Thằng Miên cũng hay ra ngoài ấy.Miên là đứa bạn thân nhất của tôi suốt tuổi thơ. Nó may mắn hơn, nó có mẹ. Còn tôi thìcù bất cù bơ được mẹ nó mang về nuôi. Tôi còn không biết cha mẹ tôi ở phương trời nào,mẹ Miên nói bà mang tôi về từ gốc thùy dương và một chiều gió nổi.Tôi và Miên có một bí mật. Một cái hang cát hai đứa hì hục đào, khoét ở bên gốc thùydương. Khoảng trống đủ rộng để hai đứa bò vào, ngóng biển. Chúng tôi mang ra hang đủthứ đồ chơi cỏn con, tôi có cái ná thun, thằng Miên có hộp bi ve đủ màu. Tôi có đôi dépnhựa, Miên có cái mũ cối – “sản vật” của chú nó để lại cho nó chơi. Tôi có cái bánh đa,Miên cũng có ly nước mía. Cứ thế, hai đứa tôi có gì cũng chia nhau, chia cả cái dángngồi tùm hum trong hang cát và cái nhìn xa vắng ra biển trời mênh mông trước mặt.Thằng Miên hay ước lớn lên nó cũng được làm chủ con tàu, dong buồm ra ngoài khơicùng với các chú, các bác. Nó sẽ có những chuyến đi vĩ đại, khám phá biển cả. Tôi cũngnhư nó, mong cho mình mau lớn lên, để còn được đi biển như người ta. Tôi với nó cứhình dung chuyện giong buồm ra biển vĩ đại như anh chàng thủy thủ Sinbad vậy. Hai đứatôi sẽ đối mặt với những cơn bão biển, cướp biển rồi có khi cả thủy quái nữa. Chúng tôisẽ chiến đấu cho đến hơi tàn lực kiệt, rồi sẽ chiến thắng trở về như những người anhhùng.Tôi với thằng Miên cứ ngồi hình dung ra viễn cảnh huy hoàng, mà có đứa nào biết ngoàikhơi mù tăm kia có gì đâu.Ngoài đó có gì mày? Miên hay hỏi tôi như vậy.Nước, sóng, gió chứ gì. Tôi đáp.Ý tau là coi ngoài nước, sóng, gió thì còn có gì bí hiểm nữa.Thì có …bão, có cướp, có quá vật chứ gì. Tôi đáp bừa.Ờ. Chắc vậy.Miên ngồi di di chân xuống cát, nó xúc cát bằng mũi chân rồi đá tít ra xa.Ngoài khơi xa có gì? Tôi có biết đâu. Có gì mà bao nhiêu người ra đi và mang về nguồnsống cho biết bao nhiêu người? Nhưng ngoài kia cũng có gì mà bao nhiêu người ra đi mãimãi không trở về, để lại những triền cát tang thương mong ngóng như những bến đợitrăm năm vắt nỗi xót xa bời bời lên đôi mắt của những người đàn bà bên làng cát?Tôi không biết.Những lúc rảnh rỗi, tôi hay cùng thằng Miên chơi trò xây lâu đài cát. Xây rồi phá, rồicười rồi lại xây. Chúng tôi cứ như những con dã tràng làm một công việc không mục đíchchỉ để cho thời gian trôi đi.Người ta nói người đàn ông là trụ cột trong gia đình, vậy mà nhà tôi và Miên đều khôngcó.Tôi hay hỏi thằng Miên như vầy:Nếu tau có ba, nếu mày có ba, thì sao Miên nhỉ?Miên đáp:Nếu mày có ba, nếu tau có ba thì giờ này mày không hỏi tau câu này.Tôi ờ. Câu trả lời nghe thiệt là giản đơn. Vậy mà tôi cứ hỏi hoài. Hỏi suốt tuổi thơ. Câuhỏi cứ thảng thốt rơi trên những chiều loang nắng. ***Tôi luôn chọn cho Lam những chiếc áo tôi thích nhất, ngày ngày đều giúp Lam thay áomới. Khuôn mặt Lam lúc nào cũng như cười, đôi mắt sóng sánh ít khi nào biểu lộ niềmvui hay nỗi buồn. Sáng nào thức dậy, tôi cũng nhìn thấy đôi mắt ấy. Và khuya nào, tôicũng ngủ trước đôi mắt ấy. Gương mặt Lam bình yên lạ, tôi vẫn thích nhìn.Lam đã lặng lẽ bên cạnh tôi, lắng nghe tôi nói, để tôi nắm chặt lấy đôi bàn tay những lúcthấy lòng bão nổi. Và cũng có khi Lam nằm bên cạnh tôi, để tôi úp mặt vào ngực Lam.Tôi chấp nhận sự im lặng của Lam cho tất cả cảm giác bình yên vĩnh cửu. Nếu có khóc,chỉ một mình tôi khóc thôi, nếu có thể nhọc nhằn đi qua nỗi đau, cũng chỉ để một mìnhtôi thôi. Sóng gió nào tôi cũng gánh gồng được hết. Trái tim có sức mạnh riêng của nó,rồi sẽ đến một lúc nào đó trong đời nó sẽ chẳng sao cả, với bất cứ điều gì sẽ đến. Tôi chỉcần Lam vẫn bình yên, mỗi ngày ở bên tôi.Tôi hay chạm tay vào khuôn mặt Lam, nâng niu từng đường nét thân quen ấy. Nhìn chothật kỹ, để còn có thể nhận ra Lam ở kiếp sau. Tôi hay đùa như thế. Lam cứ lặng lẽ nhìnra khung cửa nắng.Ngoài ấy là cuộc sống, ...