Sau chuyến công tác dài ngày ở tỉnh, tôi trở về thành phố. Một số thứ nhặt nhạnh từ đặc sản của những vùng đất đã qua được gói ghém làm quà cho anh. Tôi mường tượng khuôn mặt anh trong nỗi nhớ. Hẳn anh đang dành sẵn một bữa tiệc nho nhỏ dành cho hai người với hoa, nến và rượu. Anh thường thế. Hay có thể là món quà bất ngờ nào đó dành cho tô
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điên!Điên!Sau chuyến công tác dài ngày ở tỉnh, tôi trở về thành phố. Một số thứ nhặtnhạnh từ đặc sản của những vùng đất đã qua được gói ghém làm quà cho anh.Tôi mường tượng khuôn mặt anh trong nỗi nhớ.Hẳn anh đang dành sẵn một bữa tiệc nho nhỏ dành cho hai người với hoa, nếnvà rượu. Anh thường thế. Hay có thể là món quà bất ngờ nào đó dành cho tôi.Chồng tôi là kiểu đàn ông thích sự lãng mạn. Anh luôn làm tôi cảm thấy mìnhlà kẻ hạnh phúc nhất trên đời. Tôi vội vã trên chuyến xe một cách ngu ngốc,quên mất mình không phải là tài xế.Ba lần nhấn chuông cửa. Đón tôi ở cổng không phải là khuôn mặt quen thuộctrong trí nhớ mà là bà giúp việc với khuôn mặt nhăn nheo, đau đáu. Tôi thắcmắc. Khuôn mặt già nua kia càng đau đáu hơn. Bà giúp việc ôm vai tôi dỗdành như dỗ đứa trẻ lên ba nào đó. Tôi ngơ ngác, không hiểu đã có chuyệnxảy ra.Ba ngày sau khi tôi đi, anh cũng vội vã thu dọn vài bộ quần áo và cũng đi.Những chiếc áo tôi mua tặng anh vẫn nằm ngăn nắp trong tủ. Lá đơn xin lyhôn được viết bằng loại giấy màu hồng được đặt ngay ngắn trên bàn, bên dướicành hoa hồng giờ đã héo. Cuộc chia tay lãng mạn, đúng theo tính cách củaanh. Cố bình tĩnh, tựa đầu vào lòng bà giúp việc, tôi đọc lá đơn. Lá đơn đượcviết trong sự trốn chạy của anh. Rất chễm chệ và ngạo nghễ, dòng chữChúng tôi không hợp nhau nằm trên tờ giấy. Khá nổi bật khi nó được viếtbằng mực đen. Tôi cười chua chát lần thứ hai. Anh không thể đưa ra một lýdo nào khác cái lý do nhàm chán nằm trong hơn năm mươi phần trăm cácđơn xin ly hôn ư? Anh đã khó khăn để viết nó.Nét chữ run run. Anh không dám viết nó khi có tôi. Anh sợ mình không làmđược điều đó. Tôi biết. Anh đã chẳng bảo, em cứ như thế này thì biết đến baogiờ anh ngừng yêu em được đây. Anh bảo, chỉ có tôi mới hiểu và thông cảmvới anh. Chỉ có em thôi em ạ. Em là nửa mảnh ghép hoàn chỉnh của vòng trònanh. Thế mà bây giờ, chúng tôi không hợp nhau? Lẽ ra anh nên tốn một ítchất xám nữa để biện minh lý do. Chẳng hạn anh không thể chấp nhận nhữngchuyến công tác dài ngày của tôi. Chẳng hạn không thể chấp nhận được mộtcô vợ mang khuôn mặt trẻ con, chỉ biết việc yêu anh. Hay là ti tỉ lý do gì đó.Tôi đặt lá đơn lại vị trí cũ. Cố bình thản, tôi rời khỏi lòng bà giúp việc và bướcvào nhà tắm. Bà giúp việc lóng ngóng, tay chân ngơ ngẩn đánh đổ đồ đạc. Cólẽ bà chưa chứng kiến cuộc ly hôn nào như thế. Ít ra phải có trận cãi cọ nàođó, hay là đánh đập, **** rủa nhau như vợ chồng những đứa con bà. Bà vềđây ở ba năm và chưa chứng kiến điều đó bao giờ. Thế thì thật quái lạ? Tôinghe bà lẩm bẩm, ly hôn của những người có học thật là kỳ quặc. Đến cả tôicòn không thể tin nữa là bà.Còn một mình với chiếc gương to trong phòng tắm, tôi nhìn lại mình. Hơinước bám vung *** trên lớp kính. Hình ảnh không rõ ràng nhưng tôi biếtmình vẫn như ngày xưa. Mọi người bảo tôi không đẹp sắc sảo nhưng lại thuhút người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đôi mắt tròn vo, ngây thơ lạ lùng.Đôi mắt chỉ cần nhìn người ta thôi đã khiến người ta thấy mình bủn rủn taychân, chùng ngay ý nghĩ tội ác trong đầu. Anh bảo, thích nhìn tôi cười. Nụcười ngây ngô trẻ con, xoa dịu mọi mệt nhọc từ người khác. Ở công ty, giámđốc đặc cách tôi lên làm ở phòng kinh doanh với những chuyến gặp gỡ các đốitác quan trọng cũng bởi cái khuôn mặt ngây thơ, lừa thiên hạ của em ấy.Và anh yêu tôi hơn sau những lần cãi nhau hay giận dỗi. Chẳng có ai giậnchồng như em đâu, ngốc ạ! Khi giận, tôi trút nỗi giận khi nằm cạnh anh. Vùiđầu vào vai anh và cứ thế vẩu môi lên, kèm theo những lời giận dỗi. Có khicấu vào vai anh sau đó lại xuýt xoa sợ làm anh đau. Giống một cô bé đangnũng nịu hơn là một người vợ đang giận chồng. Phụ nữ như em là đáo để lắmđấy. Vậy thì không phải anh chia tay tôi để đến với người con gái khác xinhđẹp hơn tôi, tuyệt vời hơn tôi. Thà rằng là như thế, thà rằng có cô gái nào đókhiến anh xa tôi, tôi sẽ nhẹ nhõm hơn. Ít ra cũng có lý do. Đằng này... tôikhông hiểu gì cả. Không có sự giải thích nào dành cho tôi.Lá đơn vẫn nằm đó. Cánh của bông hoa hồng đã rời nhau ra, rải rác biếnthành màu xám nằm trên lá đơn. Tôi liên tưởng đến bàn tay anh đang rời tôi.Như những cánh hoa kia. Anh không về, cũng không có cuộc điện thoại nàohối thúc bắt tôi phải ký nhanh vào lá đơn. Tôi thay số điện thoại mới. Mộtnick mới trong Yahoo. Anh đã từng bảo rằng chúng tôi là duyên phận củanhau. Trước tôi, anh đã yêu một vài người con gái khác. Nhưng khi gặp tôi thìanh biết, đó là duyên phận. Là tình yêu thật sự của nhau. Nếu là duyên phậnthì giữa thành phố thực hàng triệu người này, chúng tôi sẽ gặp lại nhau. Vàgiữa ma trận trong thế giới ảo, chúng tôi cũng tìm thấy nhau, như đã từng.Tôi tập thêm thói quen online đêm. Gặp một vài người bạn quen. Họ bảo,chúng tôi là những người điên. Chẳng ai lại chối bỏ hạnh phúc ngu ngốc nhưthế.Không có anh, tôi tập một số thói quen và thay đổi một vài thứ. Buổi tối, langthang ở vài quán cà phê, chui vào ...