Danh mục

Điện Biên Phủ - một góc địa ngục

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.40 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhiều trận vây hãm đã kéo đài lâu hơn trận vây hãm ngôi làng ấy ở miền tây bắc Bắc Kỳ, ngôi làng có cái tên ít gợi cảm là "quận lị hành chính biên giới" - tiếng Việt Nam là Điện Biên Phủ. Quân Pháp tái chiếm thung lũng này trong khoảng thời gian hai trăm linh chín ngày và cuộc vây hãm chính thức thì kéo dài năm mươi sáu ngày.Lorient trong hai trăm bảy mươi ngày, từ ngày giải phóng Bretagne đến ngày đế quốc Đức đầu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điện Biên Phủ - một góc địa ngụcĐiện Biên Phủ - một góc địa ngục[Lời tác giả] Lời tác giảNhiều trận vây hãm đã kéo đài lâu hơn trận vây hãm ngôi làng ấy ở miền tây bắc Bắc Kỳ,ngôi làng có cái tên ít gợi cảm là quận lị hành chính biên giới - tiếng Việt Nam là ĐiệnBiên Phủ.Quân Pháp tái chiếm thung lũng này trong khoảng thời gian hai trăm linh chín ngày vàcuộc vây hãm chính thức thì kéo dài năm mươi sáu ngày. Quân Đức đã cầm cự bảy mươisáu ngày ở Stalingrad; quân Mỹ cầm cự sáu mươi sáu ngày ở Bataan và hai mươi sáungày ở Corregidor. Quân Anh đã chống cự hai trăm bốn mươi mấy ngày ở Tobrouk.Nhưng kỷ lục trong Đại chiến Thế giới lần thứ hai có lẽ thuộc về quân Đức đã giữ vữngđược Lorient trong hai trăm bảy mươi ngày, từ ngày giải phóng Bretagne đến ngày đếquốc Đức đầu hàng. Ở thời đại chúng ta, vô số những trận vây hãm đã đặt đối đầu nhaunhững lực lương quan trọng: 330000 quân Đức bị vây ở Stalingrad; quân Xô-viết bao vâytấn công họ thì gồm tới hơn một triệu người. Ở Điện Biên Phủ, lực lượng trấn giữ cứđiểm chưa bao giờ vượt quá con số 13000 người còn bên tấn công thì có 49500 chiếnbinh và 55000 dân công không được trang bị vũ khí.Tuy vậy đó là một trận đánh có tính chất quyết định ngang với trận la Marne đầu tiên,trận Stalingrad và trận Midway. Xung đột có thể kéo dài - có khi trong nhiều năm -nhưng dáng dấp của cuộc xung đột đã hoàn toàn thay đổi. Một trong hai bên tham chiếnđã mất mọ i cơ may đạt tới mục tiêu chiến tranh của mình. Đó là chuyện đã xảy đến vớiquân Pháp sau thất bại Điện Biên Phủ. Trước tình hình chiến tranh Đông Dương kéo dàitrong thế giằng co từ 19 tháng chạp năm 1946, người Pháp đã thỏa thuận - một cách quámiễn cưỡng để có thể rút ra được từ cử chỉ ấy dù chỉ một chút lợi thế chính trị hoặc tămlý nào đó - giành cho chế độ không cộng sản của cựu Hoàng đế Bảo Đại vài đặc quyềnnhưng hầu như không có chút chủ quyền thực tế nào. Mặt khác, chiến tranh càng mở ranhững lỗ hổng lớn trong hàng ngũ đội quân nhà nghề, càng làm ngân quỹ nước Pháp mắcnợ (cuối cùng thì chiến tranh đã tiêu tốn của nước Pháp khoảng 5000 tỉ franc cũ, chưa kể477 tỉ tiền viện trợ của Mỹ thực tế đổ vào Đông Dương trước tháng bảy 1954) thì cànghiển nhiên là nước Pháp không còn mục tiêu chiến tranh được xác định một cách rõ ràngnữa. Vị tổng chỉ huy khốn khổ ở Đông Dương vào thời kỳ Điện Biên Phủ, tướngNavarre, đã tuyên bố mấy năm sau, trong cuốn Đông Dương hấp hối của mình, rằng cóthể có hai mục tiêu chiến tranh nhưng mâu thuẫn nhau. Mục tiêu thứ nhất có thể là giảiphóng các Quốc gia Liên kết khỏi sự thống trị của Việt minh và trao độc lập cho họ. Nhưvậy thì người ta chỉ có thể chờ đợi nước Pháp dốc toàn sức ra một mình tiến hành cuộcchiến tranh nếu ba nước Đông Dương chấp nhận những mối liên hệ đặc biệt với nướcPháp, những mỗi liên hệ xứng đáng với máu và tiền của đổ vào cuộc chiến tranh, và nếuhọ đem hết khả năng tối đa của mình giúp nước Pháp trong cuộc chiến tranh ấy. Mục tiêuthứ hai có thể là tham gia một cách đơn giản vào chính sách của Mỹ ngăn chặn chủ nghĩacộng sản ở Đông Nam Á. Thế thì tất cả các quốc gia liên quan đến cuộc chiến tranh ấychí ít cũng có nhiệm vụ tham gia vào đó ngang bằng với nước Pháp.Chính vì Hoa Kỳ sau đó đã chấp nhận quan điểm ấy mà bộ trưởng Dean Rusk và bộtrưởng quốc phòng Mac Namara đã đến Paris vào tháng Chạp năm 1965 để yêu cầu cácthành viên khác của khối Bắc Đại Tây Dương ủng hộ Hoa Kỳ một cách trực tiếp hơn vàđầy đủ hơn trong cuộc đấu tranh mà họ tiến hành hầu như một mình - nếu không kể quânđội Nam Việt Nam và một vài đơn vị nhỏ của một vài nước nhỏ gửi tới. Kết quả đạt đượcxem ra là không đáng kể.Khác với Hoa Kỳ, nước Pháp không bao giờ có đủ những phương tỉện để làm một mìnhcái việc mình phải làm. Và nước Pháp biết rằng dư luận ở chính quốc, sự mệt mỏ i củadân chúng tại địa bàn mình tiến hành chiến tranh - một yếu tố ngày nay hay bị quên - đòihỏi phải tìm ra được một giải pháp nhanh chóng cho cuộc xung đột. Hoặc là, nếu khônggiành được chiến thắng thì cũng tạo ra được một tình thế cho phép quân đội quốc gia cácnướ̀c liên kết Việt Nam, Cao Miên, Lào) thanh toán được với chiến tranh du kích một khiquân đội chính quy Pháp đã tiêu diệt được đội quân chủ lực của địch sau một loạt nhữngtrận giao chiến lớn. Một sự khác nhau nữa so với Hoa Kỳ là nước mà Tổng thống cóquyền đưa một con số không hạn chế binh lính Mỹ vào những cuộc chiến tranh khôngtuyên bố ở hải ngoại: ở Pháp, một điều bổ sung vào luật tài chính năm 1950 cấm chínhphủ đem binh lính thuộc biên chế trong nước sử dụng ở ngoài lãnh thổ chính quốc - nướcPháp và Algérie - và những vùng chiếm đóng tại Đức và Áo, do đó đã giới hạn khá nhiềuquân số có thể đưa vào chiến trường Đông Dương. Các chính phủ của nền Cộng hoà thứtư bị co kéo gíữa những cam kết và nhũng ưu tiên không thể dung hợp được với nhau -tham gia khối quân sự Bắc Đại Tây Dương tức là bảo vệ châu âu chống lại chủ nghĩacộng sản, và chống lại ch ...

Tài liệu được xem nhiều: