Thông tin tài liệu:
Đêm thật rồi, Nàng vẫn lặng lẽ một mình đứng đợi trong căn phòng tối đèn...Chiếc kim đồng hồ cũng lặng lẽ, nặng nề nhích từng chút một. Dường như rất lâu sau, Nàng vẫn chưa thấy âm thanh quen thuộc. Nàng thấy một sự lạnh lùng và hờ hững đến phũ phàng.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Điệu Ba Lê định mệnhĐiệu Ba Lê định mệnhAnh nghĩ mình nên xa nhau và anh sẽ quên em nhưng không được. Vì đó làđịnh mệnh. Giống như điệu ba lê và khúc luân vũ ấy, em là định mệnh...1. Đêm thật rồi, Nàng vẫn lặng lẽ một mình đứng đợi trong căn phòng tối đèn.Chiếc kim đồng hồ cũng lặng lẽ, nặng nề nhích từng chút một. Dường như rất lâusau, Nàng vẫn chưa thấy âm thanh quen thuộc. Nàng thấy một sự lạnh lùng và hờhững đến phũ phàng. Thực sự Nàng sợ, đang rất sợ...Hôm nay đã là buổi tối thứ bao nhiêu Nàng không đến nơi biểu diễn quen thuộc,chính Nàng cũng chẳng nhớ nữa. Nàng là một vũ công ba lê.Đã bốn tháng rồi, có thể lâu hơn và thậm chí mãi mãi, Nàng sẽ không bao giờ còncó cơ hội đứng trước ánh đèn sân khấu mà Nàng hằng khao khát.Nàng không khóc nhưng Nàng buồn, có lẽ còn đau đớn. Những điệu ba lê là mơước cả đời Nàng vậy mà bây giờ, Nàng không còn cơ hội để chạm vào nó nữa.Nàng đau, và đau hơn vì một lí do khác nữa.Nghe tiếng xe Chàng về, Nàng cố nhấc thật nhanh đôi chân tập tễnh ra đón với nụcười có phần khó khăn:- Anh về muộn thế?Chàng ôm Nàng vào lòng như một thói quen. Cái ôm rất vội, Nàng không thấyđược sự ấm áp quen thuộc, và mùi nước hoa rất lạ, tim Nàng chết và đau tê tái.- Để anh đưa em về!Giọng Chàng vẫn dịu dàng nhưng nó xa lạ lắm. Nàng bỗng thấy tim mình băng giá.Chàng đã buông câu nói mà Nàng vẫn nín thở mỗi khi nghĩ tới dạo gần đâu:- Đưa anh chìa khóa đi. Em đi lại khó khăn, đừng đến nhà anh nữa.Nàng cúi mặt, mím chặt môi và bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại. Nàng sợ xaChàng lắm. Nếu Chàng không muốn thấy Nàng, Nàng sẽ đến và rời đi trước lúcChàng đi làm về. Nàng sẽ không tự làm mất cái mối liên hệ duy nhất ấy giữaChàng và Nàng đâu. Nàng cương quyết:- Em không sao. Em sẽ...- Thôi được rồi. Tùy em - Chàng hơi cau mày và lạnh lùng phóng xe đi.2. Nàng đắm mình trong điệu nhạc du dương, thở thật đều và cố tập lại nhữngđộng tác cơ bản.Nàng ngắm mình trong gương, không hề thay đổi dù chỉ một chút. Vẫn mái tócbúi cao, vẫn nét mặt kiều diễm và đôi mắt rực cháy đam mê mỗi lần khoác trênmình bộ đồ biểu diễn..Nàng ngỡ mình vẫn còn là viên ngọc sáng ngày nào đứng trên sân khấu: đẹp vàkiêu hãnh vô ngần trên đôi chân uyển chuyển và những điệu múa mềm mại.Nàng bắt đầu nghĩ đến ánh mắt Chàng thuở mới gặp nhau. Chàng là nhà văn - nhàbáo vẫn thường đến chỗ Nàng biểu diễn vào mỗi tối thứ bảy để đưa tin về nhữngbuổi biểu diễn, điều dĩ nhiên là trong đó có Nàng.Một lần Nàng vô tình đọc những dòng Chàng đánh giá về phần biểu diễn của Nàngtrên một trang báo tổng hợp. Chàng đã ví Nàng là một ả thiên nga xinh đẹp và tàinăng. Nàng không tự mãn nhưng tủm tỉm nhớ về ánh mắt Chàng vào buổi hômtrước. Chàng nhìn Nàng bằng đôi mắt êm đềm và chan chứa lắm. Nàng muốn thấylại ánh mắt đó sau bao ngày cứ sống trong sợ hãi và những lạnh lùng, thờ ơ.Nàng bắt đầu xoay thật nhẹ trên đôi chân trần. Nàng như muốn bay lên theo điệunhạc du dương. Vậy nhưng đôi chân chấn thương nặng đến thành tật quá yếu ớt,không thể trụ nổi sức nặng khiến Nàng khụy ngã. Nàng lại âm thầm chịu trận trướccơn chuột rút bất ngờ. Mồ hôi toát ra rịn vào tóc, đắng xót nơi khóe mắt và mặnchát ở khóe môi, hình như còn có cả nước mắt...3. Chiều thu hanh hao hứng một cơn mưa sau bao ngày nắng khát. Không khí oinồng sực mùi của đất lẫn trong hương hoa sữa nồng nàn.Nàng vẫn cố tập luyện, bỏ lại những cơn chuột rút bất ngờ khiến đôi chân đau đớntê dại. Rất nhiều người khuyên Nàng từ bỏ. Nàng nhất quyết không nghe, Nàngkhông tin mình không làm được.Suốt hơn một tháng, Nàng đã đổ rất nhiều mồ hôi và chịu bao đau đớn. Kết quả làđôi chân đã nhanh nhạy hơn khá nhiều. Nhưng đó mới là một phần rất nhỏ, Nànglàm sao có thể biểu diễn trở lại với những động tác vụng về như thế?Chàng đã về. Phải rồi, Nàng muốn nhảy cùng Chàng một điệu trong khúc luân vũhai người từng quấn quít. Nàng có thể mà.Nàng nhìn chăm chú vào chiếc gương rộng treo trong căn phòng và thấy bóngChàng xuất hiện từ phía xa. Nhìn Chàng cũng như Nàng, đâu có gì thay đổi. Vậymà cái cảm giác bên nhau đã khác đi nhiều lắm kể từ cái ngày Nàng không thểbiểu diễn được nữa.Nhạc đã bật lên rồi, cái khúc luân vũ mà lần đầu tiên những điệu ba lê của Nànglàm lòng Chàng say đắm. Chàng yêu Nàng qua những điệu ba lê nhưng lẽ nào tấtcả chỉ có thế?Chàng dừng lại phía cửa phòng, Nàng thấy Chàng qua gương trong bộ đồ đen bụibặm, khuôn mặt Chàng hơi nhợt nhạt - dấu tích sau một ngày trời Chàng phiêu bạtkhắp thành phố. Chàng nhìn Nàng đắm mình trong khúc luân vũ ấy , nghe tiếngnhạc ấy mà trái tim khẽ nhói lên. Nhìn Nàng như bừng sáng giữa buổi chiều âm u.Ánh mắt Chàng lại chợt sáng lên đầy chan chứa khiến trái tim Nàng rạo rực. Nàngcười rất tươi:- Anh có muốn thử lại điệu này không?Sau câu nói ấy Chàng khẽ cau mày, ánh mắt trở lại đăm chiêu:- Dừng lại đi, em không thể mà.Nụ cười Nàng dầ ...