Tác giả: Phương Tử Minh Thể loại. Truyện ngắn teen. Warning: không có Đôi lời từ tác giả: Viết cũng một thời gian với Em không muốn làm em gái anh nên vẫn nhảm như thường. mong mọi người kiến trì đọc đến dòng cuối. Tác giả vô cùng cảm tạ. ~~~~~~~~
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Định mệnh không để anh quên em Định mệnh không để anh quên em Tác giả: Phương Tử Minh Thể loại. Truyện ngắn teen. Warning: không có Đôi lời từ tác giả: Viết cũng một thời gian với Em không muốn làm em gái anh nên vẫn nhảm như thường. mong mọi người kiến trì đọc đến dòng cuối. Tác giả vô cùng cảm tạ. ~~~~~~~~“ Kéttt…” Tiếng bánh xe phanh gấp mài vào mặt đường phát ra tiếng động ghê người. Chiếc áo trắng thanh khiết ban đầu đã nhuốm những giọt máu đỏ tươi, làn da trắng dần trở nên xanh lét. Người đi đường quây lại, tiếng nói xôn xao. Tay lái xe đang hoảng loạn, hét vào trong điện thoại. “ Ambulance, quick! Freedom plaza.” *** 7h tối. Chiếc đèn bàn phát ra ánh sáng vàng vọt, cái bóng mảnh mai in trên sàn nhà. My đang cố gắng làm nốt bài tập cho cả ngày mai nữa, cô muốn làm hết tất cả để dành trọn thời gian cho anh. Anh đang trở về, cô biết rõ như vậy. Đột nhiên trái tim My thắt lại, cô bất giác buông rơi cây bút đang cầm trên tay. Cây bút chạm xuống sàn cạch một một tiếng. Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa, trong phòng cấp cứu, vị bác sĩ kích điện bệnh nhân đang mê man trên bàn mổ. “ Kịch.” Cơ thể giật lên rồi lại rơi xuống. Nhịp tim bệnh nhân đã trở lại, vị bác sĩ thở phào nhẹ nhõm. ***“ My, đi ngủ đi con.” Bà Vân, mẹ My khẽ nhắc cô con gái đang ngồi thẫn thờ bên cửa sổ chat, ánh mắt vô hồn của con khiến bà vô cùng đau lòng. My vẫn nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính, cô chờ đợi biểu tượng nick kia sáng nhưng tại sao, tại sao nó vẫn chỉ là một màu xám vô vọng? Anh đã đi đâu? Tại saotrên chuyến bay đó có tên anh nhưng anh không hề xuất hiện? Cô đã đợi ở đó. 1 tiếngđồng hồ anh không xuất hiện. 2 tiếng đồng hồ anh không xuất hiện. 3 tiếng, 4 tiếng, 5 tiếng đồng hồ. Máy bay đến rồi đi, người tiễn người đi, người đón người về. Chỉ cómình cô chờ đợi, đợi mãi, đợi đến khi sân bay không còn một bóng người, đợi đến khi có người kéo cô đi. Anh đang ở đâu? Tại sao anh nỡ để cô chờ đợi như vậy? Điện thoại mất liên lạc, nickchat tối đen, blog của anh đóng bụi dày. Anh biến mất như chưa hề tồn tại. “ My, ăn kem không cưng?” Ngân, bạn cùng bàn chìa ra trước mặt My cây kem ốc quế vị socola.“ Không.” My chầm chậm lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt. Ngân đưa ánh mắt cầu cứu sang Linh. “ Không cũng phải ăn biết chưa.” Linh thô bạo nhảy từ bàn dưới lên, lôi xềnh xệchMy xuống quán kem bên phố bên. Ngân lẽo đẽo theo sau, ôm cặp cho ba đứa, coi như hôm nay chúng nó bùng tiết đi. “ Ăn đi chứ.” Ngân vừa ngậm cái thìa kem trong miệng vừa nói.“ Kem chảy hết rồi kìa.” Linh chỉ vào cốc kem dâu đã tan gần hết 1/3, chiếc thìa vẫn còn cắm vào quả kem trên cùng, My không hề động vào nó, chỉ ngồi ngẩn ra nhìnkem tan chảy, những giọt nước kem màu hồng hồng. Trái tim cô cũng đang rỉ máu y như vậy, từ từ, đau buốt.“ Tôi không muốn ăn. Các bà ăn đi.” My đột nhiên đứng dậy, khoác túi lên vai lừng lững bước ra ngoài. Ngân và Linh không cản, chỉ nhìn bóng đứa bạn thân chí cốt cô độc dần khuất xa. “ 1 tháng rồi.” Ngân ngả ra ghế, lấy thìa chọc chọc cốc kem trên tay. “ Ừ, 1 tháng.” Linh thở dài. “ Không tin nhắn, không chát, không gọi điện. Cứ như anh ấy đã biến mất vậy.” “ Biến mất. Không chút dấu vết.” My không về nhà, cô lang thang trên phố, vô định, không có chủ đích. Ánh nắng chiều chiếu xiên, bóng cô đổ dài trên con phố tấp nập. Từng đôi tình nhân nắm taynhau đi trên phố, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tỏa ra ánh nắng sáng bừng. Họ nhất định rất hạnh phúc, My tin như vậy vì cô đã từng như thế, đã từng nắm tay anh sải bước dưới vòm trời cao rộng. Nhưng quá khứ hạnh phúc ấy giờ với cô sao xa vời? Mỗi giây, mỗi phút trôi qua hình bóng anh càng thêm mờ nhạt. Cô đã làm điều gì không phải? Cô quá trẻ con sao? Hay cô quá ích kỉ, chỉ biết nghĩ đến mình mà không cần biết anh đang nghĩ gì? Hay cô quá vô tâm? Quá bướng bỉnh, quá hư hỏng?Nếu như vậy, anh có thể nói với cô mà, cô sẽ sửa đổi tất cả, cô sẽ không giành ăn với anh nữa, sẽ không bắt anh hát ru ngủ nữa, sẽ không đòi anh chạy sang tận hàng Đường mua ô mai nữa. Cô sẽ sửa, sẽ sửa tất cả, chỉ cần anh ở bên cô. Nhưng sao anh nỡ trừng phạt cô như vậy, nỡ nhẫn tâm để cô chờ đợi ở đây. Cô đáng ghét đến thế hay sao? ...