Thành công trên thị trường mỹ thuật, ở Việt Nam, theo dư luận “trong làng”, họa sĩ Đỗ Quang Em xếp hạng hàng đầu (?). Dư luận râm ran, cộng thêm, hình thức “cực thực” tinh tường trong hội họa của ông thể hiện một trình độ kỹ thuật “bậc thầy” khiến cho quảng đại quần chúng tự nhiên có nhu cầu tìm hiểu nghệ thuật của ông
Nhiều người đã đặt câu hỏi: “Thực chất hội họa Đỗ Quang Em là như thế nào?”
Trong thực tế, về hội họa Đỗ Quang Em, đứng ở góc độ nghệ thuật, với...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đỗ Quang Em - Đằng sau thế giới sự vật
Đỗ Quang Em - Đằng sau thế giới
sự vật (*)
Thành công trên thị trường mỹ thuật, ở Việt Nam, theo dư luận “trong
làng”, họa sĩ Đỗ Quang Em xếp hạng hàng đầu (?). Dư luận râm ran,
cộng thêm, hình thức “cực thực” tinh tường trong hội họa của ông thể
hiện một trình độ kỹ thuật “bậc thầy” khiến cho quảng đại quần chúng
tự nhiên có nhu cầu tìm hiểu nghệ thuật của ông
Nhiều người đã đặt câu hỏi: “Thực chất hội họa Đỗ Quang Em là như
thế nào?”
Trong thực tế, về hội họa Đỗ Quang Em, đứng ở góc độ nghệ thuật, với
người trong làng mỹ thuật, cho đến nay, vẫn tách bạch hai đường nhận
định trái ngược. Một bên nể phục sự “thần tình” trong khả năng thể
hiện của ông và một bên cho rằng, đó là hình thức đã trở thành “lạc
hậu”.
Khen ngợi hay chê bai, khác nhau là cách nhìn, ở quan niệm nghệ
thuật, thậm chí, nhiều khi chỉ khác nhau ở thành kiến, định kiến xuất
phát từ đâu đó. Tuy nhiên, dù khác nhau, tất cả, đều phải thừa nhận, Đỗ
Quang Em là một họa sĩ tài năng. Ông đã vẽ được “đến nơi đến chốn”
cái điều mà ông muốn vẽ, ông đã kiên trì với lựa chọn nghệ thuật của
mình và trong hội họa Việt Nam, tranh ông là một cõi riêng biệt. Một
vài họa sĩ ở TP.Hồ Chí Minh đi theo “đường lối” của ông, nhưng chỉ
riêng về mặt kỹ thuật, vẫn đứng sau ông một khoảng xa vời.
Hội họa tả thực của Đỗ Quang Em có hình thức “cực thực”. Thực đến
nỗi ngay nhiếp ảnh cũng khó lòng sánh nổi về khả năng tả thể chất (sự
vật). Tả không khí (không gian) và khả năng biểu hiện bằng sự tinh lọc
hình ảnh và cách điệu hướng đến cái đẹp lý tưởng (có xem trực tiếp
tranh ông, mới thấy, những người cho rằng, ông vẽ lại từ ảnh chụp là
hoàn toàn sai lầm)... Tả thực-“cực thực”-nhưng hội họa Đỗ Quang Em
có phải là hội họa hiện thực hay không, đó là điều không chắc chắn.
Không gian trong tranh Đỗ Quang Em đã đi qua nhiều giai đoạn biến
đổi. Ít nhất, cũng đã từng có những không gian siêu thực biến ảo đầy lý
tính (Vợ tôi và tôi...). Mấy năm gần đây, Đỗ Quang Em đã trở lại với
không gian “hiện thực” (thực chất là không gian vật lý nằm trong kinh
nghiệm thị giác của mỗi người) nhưng thể hiện một tinh thần riêng
biệt...
Họa sĩ Đỗ Quang Em cho đến nay vẫn chỉ vẽ vợ, vẽ con, những đồ vật
thường thấy trong môi trường dân dã Việt Nam-chiếc ghế tre, chõng
tre, thang tre, những viên gạch nung, chiếc đèn bão, một cái ấm, một
cái thạp... và tất cả, được ông vẽ một cách tỉ mỉ, trang trọng. Tuy nhiên,
hình ảnh khách quan đó không phải là đối tượng nghệ thuật của Đỗ
Quang Em-ông không nhằm mục đích tinh lọc cái đẹp trong thế giới sự
vật, cũng không phản ánh hay khái quát hiện thực trong tầm nhìn thế
sự. Đỗ Quang Em sáng tác với các cảm xúc trữ tình siêu hình mà hình
ảnh khách quan là chất liệu chỉ có ý nghĩa khách quan hóa...
Hội họa Đỗ Quang Em là hội họa biểu hiện. Ở đây, chữ biểu hiện có ý
nghĩa định tính chứ không phải quy nạp hội họa Đỗ Quang Em vào
trường phái Biểu hiện (Expressionism). Hội họa Đỗ Quang Em biểu
hiện một cảm thức của ông về hiện hữu, một xác tín về tính tất yếu của
các “lý do tự nó” ở mỗi tồn tại (con người và sự vật). Người xem có thể
cảm nhận, trong mỗi tác phẩm của ông toát lên một tinh thần nghiêm
nghị, thể hiện sự trân trọng đối với thế giới đối tượng. Bao trùm trong
tranh là bóng tối. Nó như sự tĩnh lặng huyền mặc của một tâm thức
định tĩnh. Những khoảng sáng trong tranh Đỗ Quang Em bao giờ cũng
gợi lên cảm xúc nhiệm màu của sự hiện thân.
Nghệ thuật là thế giới tâm hồn mỗi người. Nghệ thuật Đỗ Quang Em là
tâm cảnh của ông. Một tâm cảnh được nhào nặn bởi ý chí, đầy kiêu
hãnh...
Nếu chỉ nể phục sự “thần tình” trong khả năng thể hiện của Đỗ Quang
Em, thì e rằng hơi lạc hậu. Cần phải nhìn thấy cái ở đằng sau thế giới
sự vật trong tranh ông. Còn nếu cho rằng hình thức nghệ thuật của Đỗ
Quang Em là đã “lạc hậu” thì e rằng, đó là một sai lầm. Sai lầm ngay từ
trong nhận thức nền tảng về hội họa. Lịch sử cho thấy, không có hình
thức nghệ thuật nào là lạc hậu. Chỉ sợ hình thức không có nội dung mà
thôi !
Hội họa Đỗ Quang Em không mang vác tâm trạng thường nhật của
ông, không chuyển tải những tâm lý, tình cảm phổ biến ở mọi người,
không đối diện với các vấn đề thời sự hay các vấn nạn của lịch sử, xã
hội. Hội họa Đỗ Quang Em là niềm tin của ông. Niềm tin này có được
chia sẻ, đồng tình hay không và như thế nào, đó là chuyện khác…
...