Peter Morton thức dậy đầu tiên bởi ánh sáng yếu ớt đang tràn vào phòng. Qua khung cửa sổ, cậu bé có thể thấy những cành cây oằn mình trong màn mưa bạc trắng, mưa dữ dội quất tới tấp vào tấm kính đóng chặt. hôm nay là ngày 15 tháng 1. Cậu nhìn sang giường bên kia, Francis Morton vẫn còn ngủ, Peter ngắm đứa em song sinh của mình, thật buồn cười
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đoạn Kết Của Buổi TiệcĐoạn Kết Của Buổi TiệcPeter Morton thức dậy đầu tiên bởi ánh sáng yếu ớt đang tràn vào phòng. Quakhung cửa sổ, cậu bé có thể thấy những cành cây oằn mình trong màn mưa bạctrắng, mưa dữ dội quất tới tấp vào tấm kính đóng chặt. hôm nay là ngày 15 tháng 1. Cậu nhìn sang giường bên kia, Francis Morton vẫn còn ngủ, Peter ngắm đứa emsong sinh của mình, thật buồn cười, cứ như chính cậu đang nằm bên đó vậy: cùngmái tóc ấy, đôi mắt ấy, cái miệng ấy và dáng vóc ấy… đột nhiên, tâm trí cậu bénhư sống lại, đúng rồi, ngày hôm nay, làm sao mình có thể quên được nhỉ, sự kiệnđược mong chờ suốt tuần: bữa tiệc sinh nhật ở nhà bà Henne Falcon. Tuyệt thật! Francis chợt xoay người lại, hai tay ôm mặt và miệng, mồ hôi toát ướt đẫm vầngtrán, tim Peter đập mạnh bởi một cảm giác khó chịu bỗng từ đâu ùa vào lồng ngực– Một con chim khổng lồ, giấc mơ, cơn ác mộng của Francis. - Dậy đi! Peter ngồi nhổm dậy la cậu em, cậu em bên giường kia đã trở mình thật mạnhnhưng vẫn nhắm mắt – Con chim ấy đang dang rộng đôi cánh, trùm lên cả cănphòng một màu đen đáng sợ… - Dậy mau! Dậy đi nào! Khả năng thần giao cách cảm kỳ lạ của cạp sinh đôi giúp Peter thấy và cảm nhậnđược hầu hết những gì xảy ra trong tâm trí Francis, ngay bây giờ là nỗi sợ mơ hồnhưng mạnh mẽ, khiếp đảm. - Anh vừa gọi em hả? – Francis chớp mắt. - Ừ, em vừa mơ thấy cái gì ghê lắm phải không? Mặc dù suy nghĩ của chúng gần như hoàn toàn giống nhau, nhưng vài phút rađời trước đã cho Peter một sức mạnh, một cái gì đó gần như bản năng để che chởcho đứa em yếu ớt sợ hãi của mình – nó sợ hầu hết mọi thứ trên đời. - Em mơ thấy mình bị chết. - Chết à, như thế nào? – Peter hỏi lại với chút tò mò. - Em cũng không nhớ rõ nữa – Francis nhìn ra cửa sổ, ánh sáng ban ngày cànglúc càng rực rỡ đã xua tan phần nào cơn ác mộng. - Có một con chim hét thật to thì phải… - Vậy à? Francis chấp nhận lời giải của ông anh không chút thắc mắc, và trong vài giây,chúng nhìn nhau không chớp mắt: cũng đôi mắt xanh ve chai, cái mũi hếch và cáicằm non nớt thường thấy ở những cặp sinh non. Mười lăm tháng một, Peter chợtnghĩ, trí tưởng tượng của cậu nhảy nhót với những cái bánh vòng đường, bánhbông lan trang trí bằng kem bơ, rồi trò chuyền trứng bằng muỗng, trò cạp táo trongchậu nước, trốn tìm nữa. “Em không muốn đi!” – Francis nói “Chắc là sẽ có Joyce, và cả Mabel Warren ởđó nữa”. Sự căm ghét trong giọng nói cậu bé có vẻ như chia đều cho cả hai đứa.chúng lớn hơn câu: Joyce đã mười một và Mabel warren thì đến mười ba. Bọn bàyưa ngúng guẩy hai cái bím tóc đầy kiêu ngạo và lấy làm thích thú khi cậu vật lộnmột cách vụng về với mấy quả táo trong chậu, cứ nhìn cái kiểu liếc mắt khinhkhỉnh của chúng nó thì biết, như năm ngoái ấy… - Có chuyện gì hả, nhóc? - Ôi, không sao đâu. Nhưng em hơi mệt, chắc là lại bị cảm lạnh hay sổ mũi gì đóthôi. - Nó có tệ quá không? – Peter bối rối. - Không đâu, chỉ tệ nếu em phải đi dự tiệc tối nay thôi, sẽ ốm đến chết mất. - Thế thì em cứ ở nhà, nếu muốn! Giọng Peter đầy quả quyết, nhưng Francis biết anh trai mình cũng biết, nỗi sợhãi chính vào buối tiệc sinh nhật là trò chơi trốn tìm quái qủy, mà lại trong bóng tốichứ. Cậu bé còn nhớ mình đã hét to thế nào khi Mabel Warren đột ngột đặt tay lênvai cậu từ phía đằng sau. Quả tình là cậu hoàn toàn chẳng hề biết nó đến từ lúcnào, cái bọn con gái ấy mà, chúng nó đi như mèo giấu móng, chẳng biết đâu nữa… Khi bà vú bước vào phòng, hai tay bưng chậu nước ấm, Francis liếc sang Peterđầy ẩn ý. - Vú à, Francis bệnh rồi – Peter nói. Người phụ nữ đứng tuổi, nghiêm nghị đổ thêm ít nước sôi vào chậu, khôngngoái đầu lại: - Thì cho em nó mượn cái khăn choàng cổ ấy! - Nhưng con nghĩ tốt hơn là để nó nghỉ trên giường hôm nay… - Chúng ta sẽ dẫn Francis đi dạo buổi sáng, gió và ánh mặt trời sẽ làm tiêu tancơn bệnh của nó. Nào, bây giờ thì cả hai dậy đi! – Bà vú đi ra và đóng cửa. ”Anh xin lỗi”, Peter quay sang cậu em, chợt cảm nhận được nỗi khiếp sợ hiệnlên rõ ràng trên mặt Francis, cậu an ủi “Nhưng anh sẽ xin mẹ xem sao”. Rõ ràng,chống đối và phản kháng không phải là lợi thế của Francis, điều duy nhất cậu cóthể làm là từ chối một cách yếu ớt, và nó thường ít khi tỏ ra hiệu quả. Vả lại, cứ nằm mãi trên giường không phải là một cách hay, chỉ cần một cái cặpnhiệt độ, người ta sẽ phát hiện ra cậu giả vờ ốm để trốn buổi tiệc. Cái cảm giáctrống rỗng từ dạ dày khiến cậu nghẹn thở, tim đập thình thịch trong lồng ngực nhỏbé. Tại sao cậu không dễ dàng kết bạn như Peter. Tai sao cậu luôn phải giấu mìnhđi trước một đám đông và chẳng hy vọng gì để làm nên một điều nổi bật. ”Em dậy ngay đây!” – Francis đặt một chân xuống đất, “Nhưng thề trên quyểnKinh thánh, em sẽ không đi đâu tối nay cả”. Và bây giờ chắc chắn mọi việc đều ổn,Chúa sẽ để ý đến lời thề trang trong của cậu và điều kỳ diệu biết đâu lại xuất hiện:từ đây đến chiều tối còn vô sô1 thời ...