Danh mục

Đội Đặc Nhiệm TK1 Phần 10

Số trang: 55      Loại file: pdf      Dung lượng: 161.82 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 33,000 VND Tải xuống file đầy đủ (55 trang) 0
Xem trước 6 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đột ngột, có tiếng chó sủa dội màn đêm. Khoảng không gian trong căn buồng nhỏ như bị đóng băng, hai đứa tôi cứng người ngồi lặng. Những đợt sóng tiếng người tôi lắng nhanh xuống, các giác quan căng ra theo phản xạ. Trước sân, con chó đã thôi sủa, chỉ còn rít ư ử.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đội Đặc Nhiệm TK1 Phần 10rơi, gió cũng ngừng thổi, trong không gian im ắng tĩnh lặngchỉ còn nghe tiếng hai trái tim đập thình thịch. Rất gần trướcmắt tôi là đôi hàng mi cong khép hờ, vành môi hơi hé mởchờ đợi, hơi thở dồn dập nóng rực và mùi hương con gáinồng nàn...Đột ngột, có tiếng chó sủa dội màn đêm. Khoảng khônggian trong căn buồng nhỏ như bị đóng băng, hai đứa tôicứng người ngồi lặng. Những đợt sóng tiếng người tôilắng nhanh xuống, các giác quan căng ra theo phản xạ.Trước sân, con chó đã thôi sủa, chỉ còn rít ư ử. Có tiếngchân người và tiếng thì thào. Tiếp theo là tiếng cửa mởnhẹ. Gió lùa ngọn đèn dầu run rẩy. Thủy níu cứng lấy tay tôi.- Anh Hải... - Tiếng già Lý gọi nhỏ.- Dạ... - Tôi gỡ tay cô, đứng dậy.Anh Nghĩa lách người qua cửa bước vào và nói ngay:- Có chuyện rồi! Cơ sở báo địch đang tập trung quân dướixã, sắp lùng lên xóm này. Anh phải di chuyển ngay.Tôi vội vã xếp mọi thứ bỏ vào ba lô và soi đèn kiểm tra lạilần nữa quanh buồng. Lúc ngẩng lên, thấy Thủy đứng lặngnhìn tôi trân trân. Dưới ánh đèn chập chờn, trong mắt cônhư có những giọt nước đang xao động.Tôi nắm tay cô:- Thủy nói với bác là tôi đã đi rồi. Nhớ ra sớm kẻo báctrông...- Anh Hải...Cô kêu lên, gục đầu vào vai tôi khóc rưng rức. Những giọtnước mắt thấm bên vai tôi nóng bỏng.- Thủy đừng khóc... - Tôi nghẹn ngào quất mái tóc dày - Thếnào cũng có ngày tôi về chép hết bài thơ ấy cho Thủy...Cô dụi mắt trên vai áo tôi, ngẩng đầu lên:- Em... không khóc nữa đâu! Anh đi... mạnh giỏi, em chờ.Lâu mấy... em cũng chờ được mà...Tôi bóp nhẹ bàn tay cô, khoác ba lô lên vai bước vội racửa. Già Lý và anh Nghĩa đứng đợi ở sân. Già nhét mấygói giấy vào ba lô tôi và dặn:- Có mấy thang thuốc, anh lên trên đó chịu khó sắc uốngcho mau lành. Con Thủy nó cứng cỏi lắm, anh đừng lo!Tôi xúc động chia tay già Lý rồi cùng anh Nghĩa ra đi. Ởcổng có mấy đồng chí bộ đội địa phương đang chờ.Đêm ấy mưa bay lất phất, gió đông bắc lạnh lẽo hun hút lùaqua những dãy đồi hoang. Lần đầu tiên tôi đi qua vùng giápranh mà không có khẩu súng trong tay, và những giọt nướcmắt cứ ấm mãi bên vai trên suốt quãng đường gập ghềnhlên chiến khu. Tôi hiểu rằng qua mỗi chặng đường đời takhông chỉ học được những điều khôn, biết thêm nhiềuchuyện lạ, mà còn mang theo nặng trĩu trong lòng niềmthương nỗi nhớ những miền đất nơi mình từng sống chiếnđấu những con người mình gắn bó yêu thương.Hai ngày sau, chúng tôi lên tới một khu căn cứ ở miền tâyQuảng Nam. Người đầu tiên tôi gặp là anh Hai Nguyên,anh ra đón tận ngoài cửa rừng.Các anh ấy không về nữa..., tôi chỉ nói được có vậy rồiôm lấy anh, òa lên khóc như một đứa trẻ. Chương XXV- …Lúc đó mình đang ở Quảng Trị. Nhận được tin từ trongnày báo ra có một chiến sĩ Giải phóng lạc trong rừng, đãsống hai năm ở vùng rừng ấy, mình nghĩ ngay đến TK1nhưng không đoán được cậu nào còn sống. Mình điện raHà Nội xin phép và tức tốc vào đây. Đến nơi, vừa lúc cậuNghĩa mang thư anh mình lên, rồi tiếp sau là thư của cậu.Cậu không thể tưởng tượng được mình đã mừng đến mứcnào... Nghĩa kể cho mình nghe về anh mình, về con Thủy.Không ngờ việc liên lạc với TK1, công việc mà hai năm naynhiều người đã đổ mồ hôi công sức và cả máu nữa, vẫnchưa làm nổi, thì người anh mình và đứa cháu lại giúpđược một cách hết sức bất ngờ...Anh Hai Nguyên nói đều đều, nhưng ánh mắt anh nhìn tôiđầy xúc động. Qua lời anh tôi được biết: Sau TK1, đã cóba toán TK nữa lên đường. TK2 xuất phát đầu năm 1970,nghĩa là sau gần chín tháng không có tin tức gì về tổ tôi. Họđi theo đường tây Trường Sơn, tới ngang vĩ độ của vùngtìm kiếm mới ngoặt về hướng đông. Hai tháng lần mò trongrừng, họ không vượt qua được những dãy núi hiểm trởphía đất Lào, đành phải quay lại. Khi về tới một đơn vị bộđội vận tải, một người đã chết vì sốt rét ác tính. Sau đó íttháng, toán TK3 đi từ hướng đông lên, có một thanh niênngười dân tộc dẫn đường. Toán này biệt tăm tích. (Về saulần theo đường đi của họ đến một quả núi lở thì mất dấuvết. Có thể họ đã bị chôn vùi trong vụ lở núi. Năm đó mùamưa tới sớm...) Toán TK4 lên đường đầu năm 1971, theocon đường TK1 đã đi. Ngoài mục đích chính, TK4 còn cónhiệm vụ tìm kiếm tung tích tổ tôi. Nhưng xe chở họ bị phụckích trên đường vào khe Trầm, hai đồng chí hy sinh và mộtbị thương. Lúc này các toán trinh sát của địch đang ráo riếthoạt động, chuẩn bị cho cuộc hành quân Lam Sơn 719”.Anh Hai Nguyên cùng bộ phận chỉ đạo phải gấp rút thànhlập tiếp TK5, dự định hết mùa mưa năm nay sẽ ra đi. Côngviệc đang tiến hành khẩn trương thì nhận được tin về tôi.Cùng với các đồng chí ở Quảng Nam, anh tôi chức mộtđường dây nóng để đưa tôi về. Đến lúc này tôi mới biếtviệc đón tôi xuống Đà Nẵng bằng trực thăng là do Thủy đềxuất...- …Khi TK2 thất bại trở về, - Anh Hai Nguyên nói tiếp - tứclà một năm sau ngày tổ cậu ra đi, mình đã nghĩ các cậu hysinh cả rồi. Cậu còn sống sót và trở về được là một điều kỳdiệu nằm ngoài mọi dự đoán và chờ đợi.- Em còn sững là nhờ ...

Tài liệu được xem nhiều: