Danh mục

Đội Đặc Nhiệm TK1 Phần 8

Số trang: 62      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.60 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 40,000 VND Tải xuống file đầy đủ (62 trang) 0
Xem trước 7 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hôm đó tôi về tới nhà lúc nhập nhoạng, và bỗng ứa nước mắt khi nghĩ rằng giờ này những người khách cũng đã về đến nhà. Góc rừng vắng vẻ đang tối lại. Mấy con khỉ đã đi ngủ. Phía tây ráng chiều đỏ rực.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đội Đặc Nhiệm TK1 Phần 8Hôm đó tôi về tới nhà lúc nhập nhoạng, và bỗng ứa nướcmắt khi nghĩ rằng giờ này những người khách cũng đã vềđến nhà. Góc rừng vắng vẻ đang tối lại. Mấy con khỉ đã đingủ. Phía tây ráng chiều đỏ rực. Nhìn qua ngọn cây, cứtưởng như có cả một góc trời đang cháy. Chương XXISau đó mấy hôm thì trời đổ mưa. Thoạt đầu là những cơnmưa chợt đến chợt đi như để thăm dò, rồi tiếp mưa dàyhơn, dài hơn, và ngày càng nặng hạt, trút màn nước trắngmịt mùng xuống khắp núi rừng. Mây đen nặng trĩu bay là làsuốt ngày, níu bầu trời thấp gần sát ngọn cây. Có nhữngchiều chớp kéo nhì nhằng trong mây và sét đánh ì oangngoài đồi cỏ. Có những đêm gió gào rú trong rừng rung lárụng rào rào và bẻ cành cây gãy răng rắc. Ấy là dưới xuôicó bão, vùng gió mạnh lan tận đây. Đến sáng thức dậy,thấy lá cây lật mặt trái nghiêng ngửa làm màu rừng nhợthẳn đi. Dọc bờ suối lác đác những cây chuối rừng gãytrắng lốp.Nói chung mùa mưa năm nay cũng giống hai mùa mưatrước, ngoại trừ một lần có cơn lũ cuốn đổ về lúc nửa đêm,nước réo ầm ầm ngoài suối. Sáng ra nước dâng cao, vũngsuối biến mất, tảng đá hình con voi chỉ còn một chỏm nhỏ,ngọn thác mảnh mai thường ngày giờ trở thành luồng nướckhổng lồ cuồn cuộn. Nước lũ ào lên bãi cỏ ngập tới nửacầu thang nhà, cuốn rác rều đẩy rạp cả quãng rừng non mébờ suối.Tôi không lo lắm vì nhà tôi làm khá cao, bốn cột chôn vữngchắc. Hơn nữa ở đây nơi đầu nguồn, lũ không mạnh và sẽmau rút. Quả nhiên đến chiều thì nước trên bãi cỏ trôi hết,dòng suối tuy vẫn chảy xiết và đục ngầu nhưng đã dịu lại.Mùa mưa này tôi không phải lo cái ăn. Lần lên vừa rồi chacon ông Thành mang thêm cho tôi chừng hai chục cân gạomới, gói bột ngọt nửa kí, mười cặp đường bánh, một thùngnăm mươi gói mì ăn liền nhãn Hai con cua và một bao cákhô, loại cá chuồn con to xẻ ruột phơi được nắng mà mùicủa nó luôn gợi nhớ tới tiếng rì rào của những con sóngbiển chạy đuổi nhau liếm vào bờ cát. Đúng như cô gái nói,dưới đáy thùng mì có chiếc địa bàn kiểu quân sự và tấmbản đồ y hệt tấm của chúng tôi hồi trước. Và tôi mừng đếnứa nước mắt khi còn tìm thấy trong thùng mì túi thuốc gồmmột lọ to đựng những viên thuốc phòng sốt rét, một lọ cồn,mấy cuốn bông băng cùng chục ống thuốc kháng sinh, loạithuốc chứa sẵn trong bơm tiêm thường dùng cho phi côngtự cấp cứu khi nhảy dù bị tai nạn, chỉ cần bóc túi nhựa làtiêm ngay.Hôm đó, tôi mở lọ thuốc phòng sốt uống ngay một liều vàcảm thấy trong vị đắng của chất kí ninh có cả vị ngọt ngàokhó tả. Nghĩ cũng lạ! Một mình trong rừng sâu hơn hai nămtrời, mà lúc này tôi sống đầy đủ hơn bất kỳ người línhTrường Sơn nào. Nhưng rồi chính sự đầy đủ cùng nhữngngày nhàn rỗi đã tạo nên trong tôi cảm giác áy náy và xấuhổ, như mình đang trốn chui trốn lủi tại góc rừng này để lẩntránh những gì mà người thân, bạn bè và đồng đội đangphải chịu đựng dưới kia. Lại thêm những trận mưa dầm dềbó chân tôi trong cái chòi nhỏ hết ngày này qua ngày khác.Mỗi ngày tôi cố gắng tập thể lực chừng hai tiếng đồng hồbằng cách nâng đá và bằng bất cứ động tác thể dục nàonghĩ ra được mà có thể áp dụng trong hoàn cảnh này. Thờigian còn lại tôi ngồi tựa vách ngó mung lung ra góc rừng tốimờ hoặc đan hai tay gối đầu nằm ngửa nhìn lên mái nhựaphập phồng dưới mưa. Rồi nghĩ, rồi lo, rồi nhớ tới baonhiêu là chuyện, và lúc nào cũng thấy rầu rĩ hơn lúc nào hết.Những ngày tháng đơn độc tẻ ngắt cùng cảnh vật u tối củarừng sâu mùa mưa là nguyên nhân khiến tôi rơi vào mộttrạng thái khác lạ. Ban đầu thấy trong người mệt mỏi uểoải, rồi dần dần đầu óc trở nên đờ đẫn và vô cảm. Có lúctôi nằm hàng giờ liền, mắt trừng trừng nhìn lên mái nhà màhầu như không thấy một cái gì và cũng chẳng tưởng tới mộtđiều gì. Lại còn tiếng mưa! Tiếng mưa rồi cứ sầm sập hếtgiờ này qua giờ khác, hết ngày này qua ngày khác. Tiếngmưa đơn điệu át hết mọi âm thanh, trở thành sự tra tấn làmthần kinh căng lên. Đến nỗi có lúc nào đó mưa ngừng rồi,tôi chợt giật mình, người chùng lại và hụt hẫng như vừa rơixuống từ khoảng không. Cảm giác u uất chán chường ngàycàng nặng nề. Hai mùa mưa trước tôi không bị như thế. Cóthể lúc đó còn bận bịu lo toan nhiều việc, không có thờigian để buồn chán. Có thể đến lúc này, sự chịu đựng đãquá tải.Cần phải vận động, phải làm một việc gì đó, nếu không sẽphát điên lên mất. Nhưng làm gì? Có mấy khẩu súng, ngàynào cũng tháo ra lau đi lau lại mãi rồi.Một hôm, tôi trùm tấm pôngsô, khoác súng đội mưa đi rahướng đồi cỏ. Lang thang vô định, tôi bước mải miết liềnmấy giờ đồng hồ như một kẻ điền. Mưa xối rào rào, giótung tấm pôngsô phành phạch. Trượt ngã, loạng choạngđứng dậy đi, rồi lại trượt ngã... Tôi leo hết sườn dốc nàyđến sườn dốc khác, đến lúc dừng lại trên một mỏm đồiđưa tay vuốt nước mưa trên mặt nhìn ra, thấy bốn bề toànloàn nước trắng xóa. Phía xa xa rừng cây tối mờ trongmưa, âm u đến rợn người. Mây đen trôi vùn vụt, nặng nề sàxuống đỉnh đồi như muốn đè nghiến lên người tôi. Gió hútừng cơn, quất những làn mưa tơi thành bụi nư ...

Tài liệu được xem nhiều: