Danh mục

ĐỔI ĐỜI

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 122.62 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Như ta biết, trong khoa học đôi khi các sự việc tình cờ lại giúp con người có được những phát minh vĩ đại. Xin hãy nhớ quả táo của Niutơn, cuộc chạy trần truồng của Acsimet từ bờ sông về nhà và nhiều thí dụ khác. Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta ai cũng từng gặp những trường hợp tương tự, khác chăng chỉ ở qui mô và ý nghĩa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
ĐỔI ĐỜI ĐỔI ĐỜINhư ta biết, trong khoa học đôi khi các sự việc tình cờ lại giúp con người có đượcnhững phát minh vĩ đại. Xin hãy nhớ quả táo của Niutơn, cuộc chạy trần truồngcủa Acsimet từ bờ sông về nhà và nhiều thí dụ khác. Trong cuộc sống hàng ngày,chúng ta ai cũng từng gặp những trường hợp tương tự, khác chăng chỉ ở qui mô vàý nghĩa. Và đây là trường hợp của Cái Tý. Một phát hiện giúp nó đổi đời, từ con bénhà quê chân đất thành “bà quí phái” lọc lõi chốn đô thành, nhiều tiền, nhiều tìnhvà do vậy nhiều cả quyền.Năm mười sáu tuổi, nó được đưa ra Hà Nội làm ô-xin cho một gia đình khá giả.Chỉ mấy ngày sau, ông chủ, năm mươi tuổi, một người có học và vẻ ngoài rất tử tế,giở trò tán tỉnh rồi cưỡng đoạt nó. Nó sợ tất nhiên, nhưng khốn nỗi nó cũng thích.Thích nhất là sau đó được cho những một trăm nghìn đồng, nghĩa là nửa thánglương. Không bị quả táo ngẫu nhiên rơi đúng đầu, có thể Niutơn đã chẳng phátminh được định luật vạn vật hấp dẫn. Không bị ông chủ giở trò, tất nhiên nó khôngbiết được nó đang có cái gì và phải khai thác cái ấy như thế nào. Một phát hiệntuyệt vời, có thể nói vĩ đại. Mà khi đã thấy đường đi, biết cách làm thì cứ thế thẳngtiến. Mỗi lần một trăm nghìn đồng ngon ơ, lại còn được thích. Sau đó tuần nào nócũng đều đều nhận vài lần một trăm nghìn như thế. Số tiền này nó giấu riêng rồiđem gửi nơi khác, chẳng mấy chốc lên tới tiền triệu, rồi nhiều triệu.Một hôm “xong việc”, chỉ đùa thôi chứ chẳng hề có chủ định gì, nó nói: “Cháu cóthai!” Ông kia sợ tái mặt, lúc đầu ngồi thần người rồi cuống quýt căn vặn, cuốngquýt gợi ý cách “giải quyết”. Nó bảo: “Không. Cháu muốn để nuôi!” Cũng buộtmiệng nói cho vui. Nhưng khi thấy ông chủ hốt hoảng đến líu cả lưỡi thì nó bắt đầunghĩ. Mà nó nghĩ nhanh lắm, vì nó vốn là đứa thông minh, hay gọi là ranh ma cũngđược. Nó nghĩ một khi việc ấy đáng sợ đến thế đối với ông chủ thì tại sao khôngnhân dịp này kiếm một vố. Một vố lớn chứ không kiểu cò con mỗi lần một trămnghìn. Rồi nó giả vờ đau khổ và khóc. Điệu bộ và tiếng khóc còn vụng, vì đây mớilà bước chập chững đầu tiên trên con đường nghệ thuật chài đàn ông moi tiền rấtthành công sau này. Tuy nhiên, sự vụng về ấy cũng đủ bắt ông kia móc túi đưaluôn năm triệu để nó chịu “nạo thai”. Nó lấy làm tiếc không đòi luôn mười triệu.Đến bệnh viện, nó dúi cho bà bác sĩ hai mươi nghìn rồi lại leo lên xe ông chủ vềnhà. “Người Hà Nội buồn cười thật, - nó nghĩ. - Ở quê mà thế thì được hai mét vảilụa đã mừng rơn, không khéo còn bị đánh, bắt đi nạo”.Nó ngồi trước gương, suy nghĩ rất lung về việc vì sao có thể kiếm được nhiều tiềnmột cách dễ dàng như vậy. Bỗng nhiên nó phát hiện thêm một điều bất ngờ nữa:Nó xinh! Trời ơi, phải nói là rất xinh! Ông trời bắt đói ăn, làm lụng vất vả từ bé,nay bù lại, ban cho nó một ngoại hình có thể gọi tuyệt mỹ, lại được hoàn thiệnthêm nhờ một năm làm đàn bà và ăn ngon. Mặc cũng đẹp hơn, dẫu chỉ quần áothừa của bà chủ. Người nó cao, tròn lẳn với những đường cong thật khêu gợi; datrắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp và thật dễ thương với vẻ thơ ngây hiếm có, thậmchí cả vẻ có học, gia giáo kiểu con nhà lành. Chút việc còn lại phải làm là học cáchăn nói, đi đứng, mồi chài và đưa con mồi vào bẫy. Một việc không khó với nó.Nó sống thêm một thời gian nữa với ông chủ mà thực chất bây giờ đã thành ô-xincủa nó, đòi mỗi lần hai trăm chứ không phải một trăm nghìn như trước. Mê sắc đẹpvà cách chiều chuộng của nó, ông kia đành chấp nhận. Cuối cùng, khi cảm thấy đủlông đủ cánh và thời điểm chín muồi, nó quyết định “ra đời làm ăn lớn”. Cái chứcô-xin và khoản thu nhập kia đã không còn làm nó hài lòng.Thế là một hôm nó tống tiền ông chủ bằng cách dọa mách bà chủ rằng ông đã làmhại cả đời con gái trinh trắng của nó. Tất nhiên nó lại thành công, cầm thêm nămtriệu đồng nữa rồi thuê xe ôm dọn đến căn hộ đầy đủ đồ đạc nó mua sẵn trước đómấy tháng. Ông kia còn tiếp tục đưa tiền cho nó bằng cách thỉnh thoảng đến thăm,bây giờ đã ba trăm nghìn đồng mỗi lần nhưng nó chẳng quan tâm nhiều tới ông, vìngười sẵn sàng chịu chơi giá ấy không ít. Tự lúc nào không biết, nó đã lên hàng“thượng lưu”, thậm chí “siêu thượng lưu”. Ý thức được giá trị bản thân, cả về nhansắc và nghệ thuật mồi chài, nó muốn một cái gì đấy sang hơn, cao hơn và phảinhiều tiền hơn.Cái ấy chỉ có thể có được ở giới giám đốc loại cỡ tiêu tiền chùa. Tiếp cận đốitượng này không khó. Nó thường nhắm trước con mồi, tìm hiểu kỹ tính tình, khảnăng tài chính rồi xin vào làm thư ký, tất nhiên với vẻ ngây thơ, bẽn lẽn và gia giáohết mực. Chưa hề có vị nào từ chối. Còn sau đó rút ruột ông ta, hay đúng hơn, rútruột nhà nước thì nó chỉ cho là chuyện vặt. Trong năm năm kể từ ngày thôi chức ô-xin, nó kịp “làm thư ký riêng’ cho ba vị, kiếm được ba xe máy xịn (nó có thể moiđược cả ô tô nhưng không muốn), cộng với hai căn hộ, ba chuyến du lịch nướcngoài và vô số quà cáp cùng một tài khoản “nho nhỏ” ở ngân hàng. Một vị tỏ ý sẵnsàng bỏ vợ cưới nó nhưng nó chẳng ...

Tài liệu được xem nhiều: